vietnamese Tiếng Việt english English
Hôm nay:
Tin mới đăng:

Hùng gặp Mai trong một buổi chiều đầu thu, lúc đó vẫn còn những vạt nắng sót lại của ngày hè. Duyên số đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, trong một chuyến đi chơi cùng bạn bè.

Thu ơi xin đừng đi để lá vàng vẫn rơi, dương cầm đêm vẫn ru đưa em đến gần anh. Có những lúc anh đưa em đi gót chân em cỏ mòn in lối, và đường dài theo em bối rối vì muốn cất lên lời yêu: Anh đã yêu em… Thu ơi thu hãy mang tình tôi đến, bằng nụ cười với ánh trăng dịu êm. Như sương rơi đầy sân, anh cho em mùa thu, gió như ru tình ta và trăng sáng… Xinh tươi em như cánh hoa hồng, cho anh phiêu du đưa em về, mà vội vàng bỏ quên, một mùa thu. Yêu em, anh yêu em thật nhiều, nhưng bên anh em đâu biết rằng: một người đã trao cho em mùa thu…

Mùa thu nào cho em! 1

Mùa thu ấy ta quen nhau…

Anh gặp em trong một chiều thu gió lộng, lần đầu tiên gặp em, anh đã biết rằng em sẽ là của anh…

Hùng gặp Mai trong một buổi chiều đầu thu, lúc đó vẫn còn những vạt nắng sót lại của ngày hè. Duyên số đã sắp đặt cho hai người gặp nhau, trong một chuyến đi chơi cùng bạn bè. Ngay từ ánh nhìn đầu tiên, Hùng đã muốn Mai sẽ là người yêu mình.

Hùng, sinh viên năm cuối Đại học Kinh tế, vui tươi, hoạt bát được nhiều bạn bè yêu quý. Mai, cô học sinh lớp 12 giản dị, sống nội tâm ít nói và tâm hồn còn nhiều bay bổng lãng mạn. Chuyến đi chơi ấy, cả hai đều đi cùng bạn bè và tình cờ gặp nhau, Mai rất ít nói, trái lại Hùng có vẻ luôn chiếm ưu thế trong việc bắt chuyện với người khác.

Mọi người cùng đi dạo biển chiều, bình minh trên biển còn có những cảm xúc để người ta suy ngẫm, chứ hoàng hôn giữa lúc gió lạnh thế này thì ngay đến cả cô bé tâm hồn bay bổng như Mai cũng cảm thấy mất cảm hứng, lúc trở về trời đã tối…

“Akira Phan nói quả không sai, mùa đông không lạnh, trời này đi biển thì mê ly, gió thổi cứ gọi là như trong ngăn đá” – Hùng góp vui câu chuyện với mọi người. “Em lạnh không” – Hùng hỏi Mai.

Chưa đợi Mai nói, Mạnh, một người bạn trong nhóm đi chơi đã chêm ngay vào: “Con gái ngồi sau xe máy con trai mà bảo lạnh, là có ý đồ cả đấy”.

Vì tính ngại ngùng khi gặp người lạ, cộng với câu nói vừa rồi của Mạnh, Mai không dám kêu than, mặc dù người đang run cầm cập vì bị dính nước biển mà không có quần áo thay, Mai chỉ khẽ đáp: “cũng bình thường anh ạ”.

Hùng tình nguyện đưa Mai về, ngay sau đó đã xin được số điện thoại của Mai, mặc dù cô chỉ dám cho anh đưa về đầu ngõ mà không cho biết nhà. Trong buổi đi chơi đó, Hùng cũng là người Mai có ấn tượng nhất, bởi cô rất ngại mỗi khi gặp người lạ, với Hùng thì khác, anh luôn tỏ ra thân thiện và hòa đồng với tất cả mọi người. Điều này đã khiến cho Mai đồng ý đi ăn kem cùng Hùng ngay trong ngày hôm sau, trước khi Hùng trở lại trường đại học ở Hà Nội. Những câu chuyện Hùng kể thật hài hước, Mai dần cảm mến và thấy gần gũi với anh hơn.

Mùa thu ấy ta gặp nhau và rồi chính mùa thu ấy ta xa nhau…

Sau lần đi ăn kem Mai không còn cơ hội gặp lại Hùng, vì mất điện thoại, Mai mất số của Hùng, rồi thay số và cũng kể từ đó hai người mất liên lạc với nhau.

Mùa thu ấy ta xa nhau, một mùa thu không có em… Hà Nội lạnh hơn vào những ngày cuối thu…
Duyên số là do trời định, mất liên lạc với Mai, nhưng Hùng vẫn luôn nghĩ, nếu có duyên ắt sẽ gặp lại và phó mặc cho cái sự an bài ấy.

Thời gian vẫn cứ trôi, lại một mùa thu nữa trôi qua cái tên Mai dần mờ đi trong Hùng, kỷ niệm giữa hai người không nhiều ngoài lần đầu tiên gặp nhau và đi ăn kem. Mùa thu ấy không có Mai, nhưng sâu thẳm trong trái tim anh, vẫn có một người con gái, người mà anh không còn nhớ mặt, không biết và không hiểu trái tim mình vẫn chờ đợi ai, người con gái ấy là ai, để anh luôn tự hỏi tại sao mình không đến với một người con gái nào.

Mùa thu, mùa trở lại của yêu thương…

Thật tình cờ và cũng thật bất ngờ, cái điều mà anh luôn tâm niệm và tin tưởng lại trở thành hiện thực ngay trước mắt anh, nó không phải trong trí tưởng tượng và càng không phải nằm ở những cuốn tiểu thuyết, nó hiển hiện trong chính cuộc sống mà hằng ngày anh vẫn đang trải qua, vẫn luôn nghĩ sẽ gặp được người con gái trái tim mình đang chờ đợi mà không hiểu đó là ai…

Mùa thu thứ 3, Hùng đã là một cán bộ ngân hàng tại quê hương của mình. Mai trở về, một cô sinh viên báo chí năm thứ hai hoạt bát, nhanh nhẹn và cũng xinh đẹp hơn, nhưng vẻ giản dị và ánh mắt sâu thẳm đầy lãng mạn ấy vẫn không bị mất đi.

Học đại học, mỗi dịp nghỉ hè Mai vẫn thường về quê, nhưng cô ít ra ngoài vì cái nắng nóng của miền trung thật khó chịu, cũng chính vì thế mà giữa thành phố bé nhỏ ấy, trong suốt 2 năm, hai người không gặp nhau dù chỉ là cái chạm ánh nhìn.

Qua bao nhiêu năm thì tính bất cẩn của Mai vẫn không sửa được, trong một lần đi chơi với bạn, Mai đã làm mất ví, vì thế mà mất hết chứng minh thư, thẻ ngân hàng và một số giấy tờ quan trọng khác, Mai phải về quê làm lại tất cả số giấy tờ đó.

Anh ơi, thẻ ngân hàng của em bị mất, em có thể làm lại chỗ nào ạ? – Mai bước vào phòng giao dịch ngân hàng và lại hỏi một thanh niên đang ngồi trước một chiếc máy tính gần nhất.

Mùa thu nào cho em! 2


Em ra bàn giao dịch số 2 nhé! Sẽ có người hướng dẫn.

Mai ngờ ngợ, không hiểu đã gặp người này ở đâu, nhưng đang vội nên bước ngay đến bàn giao dịch để làm lại thẻ.

Hùng hướng ánh nhìn theo cô bé vừa hỏi mình, cảm thấy gần gũi và một cảm xúc lạ thoáng hiện trong anh. Dù chưa nói chuyện, nhưng giọng nói ấm áp, cách hỏi chuyện kiểu thân thiện của trẻ con cùng một điều gì đó đã khiến anh cảm mến và tò mò về cô bé. Không giữ được sự tò mò ấy, anh bước tới bàn giao dịch số 2, giả như đang trao đổi giấy tờ gì đó với một nhân viên khác.

Anh khẽ liếc trộm cô bé, càng nhìn càng thấy một sự gần gũi, thân quen hơn… Bất giác Chiến giật mình khi nhớ ra khuôn mặt thân quen ấy chính là cô bé đã đi ăn kem cùng mình cách đây 2 năm… Mai đã bước ra khỏi ngân hàng…

Không hết ngờ ngợ, lúc Hùng trao đổi công việc cùng chị giao dịch, Mai cũng cố gắng nhìn trên tấm thẻ trước ngực xem người đó là ai, tên gì, tại sao lại quen như vậy. Nhưng nhanh quá, chẳng kịp nhìn và Mai cũng chỉ nghĩ có lẽ khuôn mặt phổ biến, giống với một người quen nào đó của mình nhưng chưa nhớ ra.

Từ ngày mạng Facebook phổ biến, Mai ít vào Yahoo hẳn, chẳng hiểu thế nào tối hôm đấy Mai lại mở thử xem hộp thư có gì mới không. Cái tên “Anh Hùng” đập ngay trên đầu, Mai chẳng nhớ ai nữa, định bụng xóa khỏi list.

Mai ngớ người, ava rất quen, là người cô vừa gặp ở ngân hàng mà suốt từ sáng vẫn tự hỏi khuôn mặt ấy là ai mà quen vậy. Thấy nick vẫn sáng, như một phản xạ tự nhiên, cô gõ inbox với nội dung: “Em chào anh, anh có phải anh Hùng học Kinh tế không ạ, lâu rồi không nói chuyện với anh, dạo này anh làm gì rồi ạ”.

Bên kia trả lời ngay: “Ai đấy nhỉ?”

Có phải anh làm ở ngân hàng không, hôm nay em có qua ngân hàng làm lại thẻ, nhìn một người rất quen, không nhớ là ai, không biết có phải anh không?
Hùng gửi ngay một biểu tượng mặt cười lăn lộn – “Anh nhớ em là ai rồi, cô bé đeo kính, đi ăn kem cùng anh phải không?”.

Vậy đúng rồi ạ, hi, em cố nhớ mãi mà không nhận ra, cũng không nhớ là đã từng add friend Yahoo anh đấy ạ, thấy đèn sáng nên em hỏi luôn.

Sáng nay anh cũng thấy em quen, lúc nhớ ra thì em đi rồi. Em dạo này thế nào, học tập, cuộc sống,..

Ngoài việc trở thành sinh viên thì mọi thứ vẫn như hồi mới quen anh, anh thì thế nào ạ? Em mất điện thoại rồi thay số nên cũng mất liên lạc với anh.

Anh ngoài việc từ sinh viên đến đi làm thì mọi thứ vẫn vậy. Anh có thể mời em đi ăn kem nữa chứ?... và có thể theo đuổi em không.

Hơi bất ngờ trước những gì đọc được, rồi Mai cũng gửi một icon nháy mắt – “Để xem khả năng của anh đến đâu”.

Lần gặp gỡ và cũng là lần hẹn hò chính thức đầu tiên sau 2 năm mất liên lạc, kế hoạch ăn kem được chuyển thành đến một quán café nhạc sống.

Em thích mùa nào nhất?

Mùa xuân có tết em thích, mùa hè nghỉ hè được đi chơi cũng thích, mùa thu khí hậu dễ chịu, mùa đông đi ăn kem thì tuyệt vời. Mùa nào em cũng thích hết.

Hy vọng bài hát anh tặng em, sẽ làm em thích mùa này.

Hùng bước lên sân khấu, thật bất ngờ, lần đầu tiên Mai nhận được món quà là một bài hát, nhất là tại nơi đông người như thế này.

Giọng Hùng du dương, ấm áp, những ca từ vang lên: “Thu ơi xin đừng đi, để lá vàng vẫn rơi… Thu ơi thu hãy mang tình tôi đến, bằng nụ cười với ánh trăng dịu êm… Anh cho em mùa thu, gió như ru tình ta và trăng sáng… Mà người vội bỏ quên, một mùa thu,…. Một người đã trao cho em mùa thu…”

Mùa thu nào cho em! 3


Mùa thu anh được quen em, vẫn là mùa thu anh được gặp em, anh đã từng tin tưởng sẽ gặp lại em, và thật kỳ diệu, đó là sự thật. Với anh, mùa thu sẽ là mùa hạnh phúc nhất, là mùa của yêu thương.

Mai chỉ biết rằng lúc này trái tim đang loạn nhịp, bất ngờ trước những gì đang diễn ra… Mai đã yêu anh mất rồi…

Mùa thu ấy… ta đã để lạc mất nhau…

Một năm yêu nhau, quãng thời gian không quá dài nhưng cũng không phải ngắn để ghi dấu bao kỷ niệm những lần Hùng ra Hà Nội thăm Mai. Biết rằng yêu nhau xa sẽ rất buồn và nhớ, nhưng cả 2 luôn có một niềm tin mãnh liệt, chỉ cần thực sự yêu thương nhau, tình yêu nhất định sẽ đi đến cái đích cuối cùng.

Sắp đến sinh nhật Hùng, Mai muốn tạo một sự bất ngờ cho anh. Trong thời gian Hùng đi Thái Lan cùng cơ quan, Mai chuẩn bị những món quà mà cô cho rằng nó chứa đầy tình yêu của mình, hy vọng Hùng sẽ vui khi nhìn thấy chúng.

Vì vào đúng dịp bước vào năm học mới, dù muốn đón sinh nhật cùng anh nhưng Mai không thể về quê dự được. Mai gửi món quà cho bạn để tặng anh vào đúng ngày sinh nhật. Đó là, một bức tranh ghép hình 999 miếng, một chiếc cốc ngộ nghĩnh có in hình hai người, một tấm thiệp chứa đựng những yêu thương: “Sinh nhật này của anh đặc biệt hơn bao sinh nhật trước, vì có một người đặc biệt (là em) cùng chúc mừng anh. Dù ở xa nhưng em vẫn đang vui và đón sinh nhật cùng anh, hai trái tim hướng về nhau sẽ gần và ấm hơn đấy. Yêu – thương và nhớ anh nhiều”.

Hùng trở về, sau mấy ngày mất liên lạc với Mai, có vẻ như công việc gần đây của anh không được tốt. Cảm thấy căng thẳng vì công việc, chỉ vì một hiểu nhầm nhỏ, Mai và Hùng đã giận nhau. Trong suốt gần một năm yêu nhau, đây là lần đầu tiên xảy ra chiến tranh lạnh, lòng tự ái của cả hai đều rất cao, vì thế mà không ai chịu nhún nhường gọi hay nhắn tin cho nhau trước.

Mai thật sự cảm thấy trống trải, nhớ anh và đã chủ động nhắn tin trước cho anh: “Mình hãy dừng lại đi anh, em cảm thấy mệt mỏi”.

Khác với những gì Mai nghĩ, cô cho rằng sau khi nhận được tin nhắn đấy, Hùng sẽ níu kéo hay ít nhất hỏi lý do, 1 năm yêu nhau không thể vì một câu nói mà dừng lại ngay được… Nhưng không, anh đáp lại với nội dung tương tự: “Ừ, mình dừng lại đi em, anh cũng mệt mỏi lắm”.

Mai choáng váng, không hiểu ngay lúc này anh nghĩ gì, còn với Mai, cô ân hận vì đã nhắn cái tin ấy, nhưng không, nếu tình yêu dễ dàng rũ bỏ với một người như vậy, cô cũng không muốn níu giữ.

Và mùa thu ấy, họ lạc mất nhau…


Mùa thu nào không mang lá rụng

Cuộc đời nào không có sự chia ly

Mỗi người đi đều mang một tâm sự

Là nỗi buồn, nỗi nhớ và tình yêu

Tình yêu nào cũng phải qua thử thách…

Mùa thu, mùa của vĩnh cửu, tình yêu là bất diệt…

… Và anh tin những người yêu thương nhau sẽ trở về bên nhau…

… Dòng xe cứ qua lại, 2 ánh mắt ấy, cách nhau chỉ 10 mét, nhưng tưởng chừng như rất xa, họ nhìn nhau mãi.


Trái tim cả 2 đều muốn bước về phía kia, nhưng đôi chân lại không cho phép.

Lại một năm nữa trôi qua, một mùa thu, Mai yêu mùa thu, mùa của lá rụng, mùa của nắng và gió, mùa của yêu thương, mùa của kỷ niệm với đầy ắp tiếng cười và nước mắt. Mùa thu ấy Mai trở về quê và đã trở thành cô phóng viên chững chạc, cô quyết định trở về quê hương làm việc.

Ngân hàng cô đang đứng ngay trước mắt, chính nơi này, cô đã gặp lại anh, người đã để lại trong cô 1 mùa lá rụng. Vì một bài báo mà Mai phải đến đây, cô hy vọng anh không còn làm ở đây nữa, hay chí ít không có mặt ở đây vào lúc này. Bước vào trong, vẫn không gian ấy, chị giao dịch ở bàn số 2 vẫn tươi cười, nhưng không còn thấy người thanh niên có nụ cười duyên ngồi ở dãy đầu bàn nữa, thay vào đó là một người khác.

Xong việc Mai bước nhanh ra khỏi cửa như muốn trốn chạy điều gì, một năm để quên đi tất cả, nay bỗng nhiên hiện về trong cô, có quá nhiều ký ức Mai vẫn chưa thể quên được. Mai thầm ơn trời anh không còn làm việc ở đây, để cô không phải khó xử khi gặp mặt, nhưng trong lòng vẫn có chút luyến tiếc. Trên vai khoác chiếc ba lô Mai chuẩn bị đi bộ qua đường, ngước mắt lên, cô bắt gặp ánh mắt ấy…

… Dòng xe cứ qua lại, 2 ánh mắt ấy, cách nhau chỉ 10 mét, nhưng tưởng chừng như rất xa, họ nhìn nhau mãi. Trái tim cả 2 đều muốn bước về phía kia, nhưng đôi chân lại không cho phép.

Hùng chỉ đứng ở đấy, rút chiếc điện thoại nhắn tin cho Mai. Đọc hàng tin nhắn dài, Mai không kìm nổi nước mắt, mùa thu ấy, Mai cũng đã để lạc mất anh, cô không muốn lần nữa chỉ vì lòng tự cao mà lạc đi mất mùa yêu thương của mình.

… Họ cười nhìn nhau trong nước mắt…

Miếng ghép hình thứ 1000 vẫn còn đây, nó đang nằm trong chiếc ví trên tay cô. Bức tranh không thể hoàn hảo bởi 999 miếng, và giờ đây, họ trở về bên nhau, bức tranh mùa thu tình yêu được họ ghép nên và tự hoàn thiện nó, không bao giờ để tình yêu bị khuyết đi, dù chỉ là 1 góc nhỏ.

… “Em à, lỗi là ở anh, mùa thu ấy anh đã để lạc mất em. Duyên số đã định ta là của nhau, mùa thu đã mang em đến với anh, mùa thu cũng lấy đi em của anh và giờ lại trả em về cho anh, anh không thể gió lại mang em đi lần nữa. Em là mùa thu đầu tiên của anh và cũng là mùa thu mãi mãi trong anh. Phải chăng em có mất đi tạm thời trong trí nhớ của anh, thì rồi mùa thu cũng sẽ mang em về với anh, mãi mãi em là của anh. Mình bắt đầu lại, em nhé!”…

Nếu anh yêu một cô gái thích viết lách...Nếu anh yêu một cô gái thích làm thơ, sẽ có một ngày anh nghiễm nhiên xuất hiện ở đầu trang giấy. Ngọt ngào, nhẹ nhàng và đầy tình tứ. Cô ấy viết tặng anh và viết cho anh…
Nếu anh yêu một cô gái thích viết lách, thì chắc hẳn anh sẽ là một chàng trai rất bao dung. Bởi có thể cô ấy sẽ viết về những chia ly thật như đó là nỗi buồn của cô ấy, có thể là những dòng chữ vuột mất niềm tin, những câu văn mà nỗi đau dàn dài trên trang giấy… Đọc nó đôi lúc anh sẽ giật mình. Nhưng đừng gặng hỏi quá nhiều về điều đó, có thể cô ấy chỉ viết thế thôi…

Nếu anh yêu một cô gái thích làm thơ, sẽ có một ngày anh nghiễm nhiên xuất hiện ở đầu trang giấy. Ngọt ngào, nhẹ nhàng và đầy tình tứ. Cô ấy viết tặng anh và viết cho anh…
Nếu anh yêu một cô gái thích viết truyện tình yêu, nhân vật ở đó sẽ sống bằng cái tên mà cô ấy muốn đặt cho con mình nhất, vui buồn những xúc cảm cô ấy đã trải qua bằng những gì cô nghe và nhìn thấy, nói những điều anh hay nói và yêu bằng rung động của chính trái tim cô. 

 Nếu anh yêu một cô gái thích viết lách... 1

Số phận của những câu chuyện tình có thể sẽ rất vui, nhưng cũng có thể là bi kịch nối tiếp nhau dồn họ vào bế tắc. Có thể sẽ là những nụ cười hạnh phúc, cũng có thể là nước mắt mặn chat bờ mi. Nếu muốn biết cô ấy nghĩ gì về tình yêu, anh hãy đọc những gì cô ấy viết…

Nếu anh yêu một cô gái thích viết lách, thì chắc hẳn anh phải là người mạnh mẽ. Bởi cô ấy của anh nhạy cảm, mong manh; nhưng cũng có thể là một cây bút đầy gai và cá tính. Anh phải mạnh mẽ để ở bên những xúc động nhạy bén của một trái tim thất thường buồn vui, thấu hiểu và gắng chiều chuộng lấy nó. Anh phải mạnh mẽ để không bị cái góc cạnh sắc nhọn trong những dòng chữ của ấy đâm vào, bởi không ít thì nhiều, nó cũng sẽ chạm vào anh…

Đừng nghĩ rằng cô gái nào cũng yếu đuối và dễ bị tổn thương, kể cả những cô gái đa cảm hay viết văn mà anh trót thích. Bất cứ cô gái nào cũng tự có cho mình bản lĩnh, và một giới hạn của sự chịu đựng để không ai có thể vượt qua. Đừng nghĩ cô ấy bé nhỏ và đáng thương, cô gái thích viết lách của anh kiên cường hơn anh nghĩ!

Có thể những lúc khóc cười, buồn vui thất thường sẽ khiến anh khó nghĩ, nhưng anh yêu cô ấy thì anh sẽ hiểu được điều đó đúng không?

Có thể những nhạy cảm nghiệt ngã sẽ khiến anh bị tổn thương, nhưng vì anh yêu cô ấy nên trái tim đủ lớn sẽ vẫn giữ chặt tay không bao giờ buông, đúng không anh?

Khi yêu méo mó cũng trònDù anh ta ở bẩn và lười nhác, dù cô ấy “duyên” tới mức vấp thúng đụng nia, trong mắt một ai đó, chàng và nàng vẫn thật tuyệt vời. Không phải nghịch lý, mà đơn giản, đã yêu rồi có mấy ai không “quáng gà”.

Con gái vẫn thường nông nổi thế?

Dường như ở đâu hay thời nào cũng vậy, các cô gái mới lớn, đến tuổi “cập kê” thường ấp ủ trong tim những bóng hình đầy mộng tưởng. Người ấy phải cao to, "đẹp giai", không lắm lời, đừng lúc nào cũng toe toét mà phải tế nhị, điềm tĩnh, phong trần, dũng cảm, lãng mạn, hào hoa…

Ra đường, vừa bắt gặp một người đàn ông có vẻ mặt lạnh lùng (nghĩa là không lắm lời, không toe toét) trên xe buýt, tim ai đó đã đập loạn xạ cả lên. Nhác trông một anh chàng có cặp mắt bí ẩn, mái tóc bồng bềnh, lại nhìn mình đầy ý đồ thì đêm đó chắc mất ngủ.

Đấy là chưa kể nàng đang đêm ngang qua nhà hàng xóm thấy tiếng guitar lùng bùng và giọng hát khàn khàn cất lên, hoặc sáng sớm ra công viên tập thể dục tình cờ gặp một anh chàng vạm vỡ…

Chỉ có vậy thôi, những xúc cảm ngọt ngào tự dưng xâm chiếm hồn ta cả trong giấc ngủ, rồi mơ màng lãng mạn, tự nhủ anh ấy chính là người trong mộng của mình đây… Nào biết rằng, cái anh chơi guitar mùi mẫn ấy có bệnh ngáy to như sấm và sợ ma chết khiếp, còn chàng vạm vỡ thì rất bẩn do lười tắm.

Khi yêu méo mó cũng tròn 1


Thế nhưng, một khi lòng đã yêu thì những chuyện cỏn con đó liệu có đáng gì. Đến vĩ đại như việc anh ấy đã có vợ, đang thất nghiệp hay chàng là kẻ đa tình… còn chẳng thể nào ngăn nổi trái tim bé bỏng ngây thơ nữa là. Lời hăm dọa của ba mẹ “con yêu thằng đó thì ra đường mà ở” cũng không làm thay đổi được tình hình, thậm chí còn tạo nên cảm giác lén lút vụng trộm rất kịch tính. Những hành động “ném đá” khác từ phía bạn bè, đồng nghiệp (cũng chỉ là muốn tốt cho con bé thôi) đều bị coi là “phá hoại”, “ác độc”.

Đàn ông có cách khờ dại riêng?

Cái “khờ dại” trong tình yêu của đàn ông là… cho dù cô ấy mũi tẹt dí, mù tịt về các món ăn, hay tính tình đểnh đoảng, thì anh đây vẫn cứ say mê.

Đàn ông ngay từ khi bé tí, hồi lớp chồi lớp lá đã thích chơi với các bạn gái xinh xinh như búp bê. Khi trưởng thành, bản chất ham mê con gái đẹp càng trở nên sâu sắc. Nếu phải hẹn hò với ai đó, thì một cô xâu xấu thế nào cũng bị các anh gạt phắt qua một bên, ưu tiên cho cô đẹp hơn trước.

Ấy thế mà, vẫn có những cô gái vừa đẹp vừa giàu lại bị một số đàn ông hờ hững. Ngay cả những tay dù được tiếng là mê con gái đẹp nhưng vẫn chịu không nổi một cô “nghiêng nước nghiêng thùng” mà nhạt nhẽo như canh thiếu muối.

Vì thế, cô gái kia da đen, trán bướng, người lại bé như cái kẹo, ăn nói có khi cứ như súng bắn liên thanh nhưng không hiểu sao anh ta lại mê như điếu đổ, như ăn phải bùa. Không lẽ tại vì cô ấy có khiếu nói chuyện khiến ai cũng bò lăn ra cười?

Lần đầu tiên cô ấy đến nhà ra mắt, đi đứng chả ý tứ gì, đánh đổ cả bình hoa đặt trên hốc cầu thang, bị mẹ lườm cho một trận và bảo rằng “mày phải thôi ngay con đấy”. Thế mà, chàng vẫn cứ diễn lại điệp khúc: “Cô ấy là tất cả cuộc đời con, là không khí con thở và sẽ là mẹ của lũ con con”. Thế đấy, một khi đàn ông đã tìm thấy điểm tựa của lòng mình, thì anh ta cũng “nông nổi quáng gà” không khác gì phụ nữ.

Bạn thử nghĩ lại những cuộc tình của mình xem. Mối tình nào khiến bạn hạnh phúc nhất? Mối tình nào khiến bạn đớn đau nhất? Mối tình nào cho đến giờ vẫn còn khiến tim bạn bâng khuâng? Cá với bạn, mối tình khiến bạn hạnh phúc cũng chính là mối tình khiến bạn rơi nhiều nước mắt nhất. Và chắc chắn đó cũng chính là mối tình mà bạn sẵn sàng làm tất cả để nâng niu, gìn giữ.

Có thể tình yêu ấy đã như dòng sông trôi đi chỉ còn lại ký ức nhạt nhòa, nhưng cũng có thể nó sẽ còn tiếp tục chơi guitar và ngáy như sấm ngay bên cạnh bạn và những đứa con yêu. Vì thế, khi đã có niềm tin rằng “chúng tớ sẽ hạnh phúc” thì đừng bỏ cuộc, cho dù có rất nhiều người đang lăm le ném đá, một khi lòng đã yêu.

Ngốc ơi, mình yêu lại từ đầu nhé! 1Một ngày nào đó, cậu sẽ lại đi về phía tớ, như lúc ban đầu ấy và bảo với tớ :“Ngốc ơi, mình yêu lại từ đầu nhé!”.

Mình xa nhau trong chính cái ngày mà mọi thứ với tớ là thất bại, mất niềm tin vào tình yêu nơi cậu. Người ta bảo, tớ yêu cậu vào mùa hoa sim nở là tình yêu thuỷ chung, son sắt, nhưng rồi mọi thứ đâu có như cổ tích thành luật, vì mùa một vài mảnh tình rớt rụng khi cơn gió tới.

Ngày gió về, tớ nhớ cậu nhiều hơn, yêu cậu nhiều hơn, mọi thứ như mới chỉ xảy ra ngày hôm qua. Bởi yêu cậu chẳng cần biết thời gian, mọi thứ trong tớ trở nên vô nghĩa giữa dòng đời xô đẩy, khoảng không bao la, cậu vẫn là cả cuộc đời này, hơn tất thảy ai khác.

Là cậu đã gieo rắc vào trái tim tớ thứ thuốc độc lạ kì, làm tâm thức tớ chỉ còn một hình bóng cậu chiếm trọn con người, tâm khảm. Nhiều lúc, tớ tự hỏi mình đang làm gì? Yêu cậu mãnh liệt hay quá mù quáng. Nếu như yêu cậu là sai lầm thì có lẽ cậu cũng đã sai lầm khi chấp nhận một tình yêu nơi tớ-một tình yêu sai lầm. Cậu có biết tớ yêu cậu nhiều lắm...?


Mùa gió rít mạnh, cậu và tớ không còn thấy nhau trong những khoảng trời kia, không còn là của nhau trong những phút giây yếu lòng, cần có nhau. Ngày cậu muốn đi xuyên Việt tớ cũng muốn đi, tập thể lực khắc nghiệt tớ cũng muốn đi, cậu đi đâu tớ cũng muốn bên cạnh. Đơn giản vì cậu, đi đâu tớ sẽ theo đó, dù cho khắp đất trời, chỉ cần nhìn thấy hình bóng của cậu.

Nghe người ta kể, yêu xa, không ở cạnh nhau nhiều, rất khó giữ người thương rồi dẫn tới chia tay, tớ không sợ, rồi vẫn cứ lo lắng, vun đắp cho mình niềm tin nơi cậu. Rồi chỉ biết chờ cậu trong vô vàn nhung nhớ.

Nhiều lúc tớ tự hỏi, mình là gì của cậu, và cậu là gì của tớ trong mối quan hệ lập lờ không rõ, không thành thật, chính thức này. Tại sao mà tớ cứ phải giấu giếm tình cảm của mình trước mặt bạn bè, trong khi con tim tớ luôn muốn kề bên cậu để lắng nghe nhịp đập loạn nhịp yêu thương từ phía cậu. Cậu có biết tớ muốn bước tới và nói những điều đó?

Nhiều lúc tớ cần cậu ở bên, nhưng chờ mãi, không thấy hồi âm từ những tiếng chuông tin nhắn. Tớ lại buồn, thấy trống vắng trong lòng, đâm lo cho cậu. Đôi khi, tớ cần học cách tự tạo cho mình cái cảm giác an toàn với cậu, để không khi nào ta chán nhau; rồi lại tự ban cho mình sự ích kỉ để giữ cậu bên mình, nhưng nhẹ nhàng và chân thật. Nhưng rồi cậu vẫn rời xa tớ, như mọi thứ đã lu mờ trong khoảnh khắc mộng mị, yêu thương trong tớ giờ chỉ còn là những hình ảnh vụn vỡ bóng hình cậu mà thôi. Cậu có biết tớ đau?

Cũng đã lâu rồi, không còn cái cảm giác của ngày xưa cũ ấy nữa, cũng không níu lại khoảnh khắc bên nhau, hạnh phúc với cậu vì một hình dung khác đã mang cậu rời xa. Gió cuốn cậu đi, về một nơi nào xa hơn, xa khuất tận trời xa, nơi mà chúng ta đã từng hướng ánh mắt, chỉ tay về tương lai. Cậu có biết tớ nhớ?


Ngốc ơi, mình yêu lại từ đầu nhé! 2

Bởi: Yêu cậu là chấp nhận ở lưng chừng, đến yêu cũng không được quá vồ vập, xa cũng không được quá hờ hững, thoảng qua. Vì yêu là thấy môi cậu cười, tay cậu hé mở những yêu thương vồ vập.

Gió phải chăng không đủ sức để mang cậu và tớ vượt qua đại dương hạnh phúc mà ở đó chỉ có tình yêu tớ thắp lửa, tình yêu cậu nồng cháy. Hạnh phúc nơi phương xa đó không có tớ. Vậy cậu cứ đi về nơi phương xa kia nhé, về với nơi thuộc về cậu, nơi đó có hạnh phúc riêng cậu.

Khi hành trình của mỗi đứa mỏi mệt, chúng ta sẽ lại ngồi lại với hạnh phúc riêng mình. Để nhớ về một ngày đã xa, ngày ấy chỉ có hai đứa, yêu nhau và rồi chia xa như mặt trời thôi ửng đỏ nhường chỗ sau ánh trăng đêm. Rồi ta sẽ lại gặp nhau ở hành trình mới nhé cậu!

Cậu có biết... Tớ vẫn còn yêu cậu!

Thu về. Có những ngày rất mưa. Còn anh thì rất nhớ. Nhớ những đêm hoa sữa rơi đầy. Bàn tay em nhỏ ướp đầy hương hoa. Anh ngơ ngác nhìn ngỡ em là tinh khôi.

Tháng 8 thu về, có khoảng trời xanh thế.

Từ độ đất trời khẽ chuyển mình trong những cơn mưa chiều nặng hạt. Mưa buồn cho lòng ai quay quắt, hanh hao. Anh lặng ngắm những giọt mưa rơi bên thềm cửa. Còn đó, giọt cà phê tí tách, cuốn sách cũ, góc quán quen. Chỉ có em là không ở lại.  Em à! Thu về rồi đấy.

Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu.

Thu gõ cửa. Nắng hanh hao, gió hanh hao. Như lòng người lúc vơi lúc cạn, thu chùng chình đi qua ngõ. Từ lúc em đi, ngõ nhỏ không mùa đợi bước chân em lại. Thấm thoắt đất trời lại trở mình sang Thu. Em nói với anh rằng mùa thu là mùa của những ước mong. Giờ mình anh miên man mơ về những mùa thu đã qua.

Tháng 8 thu về, mùa nhớ, mùa yêu 1


Mơ những lần chạm tay, gió cười thật khẽ.

Mơ những đêm xao xác lá, dai dẳng những nhớ thương.

Mơ những lần hẹn hò, má em hồng, nắm chặt tay anh qua bao góc phố.

Mơ những ngày gió về. Ấm lắm những vòng tay. Xác lá rơi rơi vàng hoe mái tóc.

Thu về. Có những ngày rất mưa. Còn anh thì rất nhớ. Nhớ những đêm hoa sữa rơi đầy. Bàn tay em nhỏ ướp đầy hương hoa. Anh ngơ ngác nhìn ngỡ em là tinh khôi.

Thu về. Lá bay bay. Trời trải lá vàng cho gót ai bước nhẹ. Anh nhớ góc phố mình chia tay độ trước. Em đi giữa mùa yêu. Bỏ mặc anh về giữa nồng nàn, giữa đắm say.

Chiều nay, mình bước chân anh trên con đường dài rụng lá, nghe Hà Nội hát những bản tình ca. Bất giác có bóng ai mơ hồ lướt qua nơi chốn cũ. Có phải thu này mang em về với anh.

Chiều nay Hà Nội nổi giông bão, anh lao nhanh trên đường mà không có gì che chắn vì anh quên mang theo ô, cố chạy đến quán café gần nhất để tránh bão, tránh mưa.

Vừa đẩy cửa bước vào quán, anh đã bắt gặp một mái tóc xoăn dài và bờ vai quen thuộc, nhưng đã lâu lắm rồi anh mới được thấy. Là em, em ngồi đó không nhìn thấy anh.

Anh thật sự rất muốn bước đến, điềm nhiên vỗ vào vai em để hỏi rằng: “Em có đang sống tốt không?”, nhưng anh lại chỉ rùng mình vì cơn gió lạnh phía sau lưng, lén lút như một tên trộm, tìm lấy cho mình một chiếc bàn không xa chỗ em ngồi mà cũng không để em nhìn thấy.

Em vẫn như xưa, dáng ngồi nghiêng nghiêng như nhìn về một điều gì đó xa vời, có lúc đôi môi mím nhẹ rồi hờ hững nở một nụ cười không theo nguyên tắc. Nhưng trông em có vẻ mạnh mẽ hơn vì cú sốc đó, bởi em là người không dễ dàng gì cho sự tha thứ. Khi con người ta vấp ngã, nếu bỏ qua ngay sự đau đớn, rồi sẽ có lúc phải vấp lần nữa. Nhưng anh biết với em, mọi nỗi đau anh gây ra em đều nhớ và khắc chúng rất sâu trong tim, chính điều đó nhắc nhở em phải mạnh mẽ hơn phải không?

Anh biết và anh nhớ rất rõ lúc anh nói chia tay, những từ ngữ không tốt đẹp anh dành cho em khi không kiểm soát được cảm xúc của mình. Đối với nhiều người con gái khác, khi đã yêu sẽ chấp nhận và bỏ qua lúc cần thiết, nhưng điều đó không phải dễ dàng với em. Em dễ tổn thương đến mức ích kỷ, vì bất cứ những gì nhiều người khác có thể chịu đựng, em lại không thể.

Như việc anh để quên điện thoại ở nhà và ra ngoài, khi em gọi điện anh không nghe máy, em đã khóc lóc rồi nghĩ rằng anh đang bỏ rơi em. Như khi chúng ta tranh luận về một điều gì đó, dù anh thắng cuộc cũng sẽ phải chào thua vì vẻ thẫn thờ không cảm xúc của em. Em ích kỷ lắm, nhưng anh đã quen với sự ích kỷ ấy đến mức trở thành phục tùng cho cảm xúc của em. Em buồn, anh cũng buồn. Em vui, anh cảm thấy thế giới này thật đẹp.

Người yêu cũ, em vẫn còn độc thân chứ? 1

Và rồi bão cũng sẽ ngừng, cảm xúc của anh dù dạt dào đến đâu cũng phải chạm xuống mặt đất theo tiếng gót giày của em. Em đứng dậy, bước ra khỏi quán. Anh sẽ nói thật lòng mình cho em biết, rằng anh muốn giữ em lại trong khoảnh khắc ấy – lúc em ngẩng cao đầu bước đi, bão ngừng rồi, mưa cũng không còn nữa nhưng khóe mắt của em lại như đang có nước. Anh không muốn để em ra đi lần nữa.

Và rồi sự hèn nhát của anh khiến anh quá khó khăn để làm điều đó. Mọi điều anh nghĩ sẽ nói chuyện với em như thế nào nếu gặp mặt, giờ đây anh lại không thể nhớ nổi đó là những điều gì. Anh cứ ngồi ngây ra nhìn cho tới khi bóng em khuất sau góc phố.

Người yêu cũ của anh, từ khi em không còn ở bên, anh biết anh đã đánh mất thứ quý giá nhất của đời mình.
Người yêu cũ của anh, anh thật lòng vẫn còn yêu em nhiều lắm. Mà không, yêu em làm anh trở nên điên dại, anh nhận ra điều này sau khi ngu ngốc nói lời chia tay. Giờ đây, anh đang sống với trái tim tan vỡ vì đã để em ra đi.

Người yêu cũ của anh, anh biết rằng con tim anh lạnh lùng khi anh bỏ rơi em. Nhưng chính vì điều đó nên thật khó để quên đi em. Mỗi ngày trôi qua, anh gặm nhấm từng mảnh ký ức về em để hy vọng điều mình làm là đúng, rằng chia tay em đâu có gì sai trái, đâu có gì khó khăn. Cuối cùng luẩn quẩn trong u uất, anh luôn tự hỏi mình làm cách nào để em trở về bên anh.

Trong tình yêu, đánh mất rồi tìm lại, giữ chặt rồi ném đi… luôn xảy ra. Kẻ ngu ngốc đang làm điều ấy là anh. Đâu có dễ dàng gì, vì anh đã không trân trọng khi em còn ở bên.

Người yêu cũ của anh, em vẫn còn độc thân chứ? Vẫn chưa tựa vào một bờ vai khác chứ? Nếu chưa, hãy cho anh thêm một cơ hội nữa. Dù khó khăn, dù ngàn lần em muốn trừng phạt anh, anh cũng sẽ chấp nhận để tìm lại và giữ chặt lấy em. Sẽ không bao giờ đánh mất hay ném đi. Anh hứa!

Không biết từ bao giờ, tôi có thói quen trả lời ngắn gọn như vậy mỗi khi bạn bè rủ đi chơi, đi học chung, hoặc nhờ làm một việc gì đó…

Từ khi lên đại học, một số thói quen cũng thay đổi. Thời khóa biểu học tập dễ thở hơn, cuộc sống rộng mở hơn, tôi có nhiều thời gian để thực hiện các kế hoạch, mục tiêu đa dạng. Nhưng nói rằng các mối quan hệ mở rộng thì chưa chắc, vì tôi hời hợt hay vì mọi người đều có cuộc sống riêng, tôi không rõ, chỉ biết rằng, dần dà, bạn bè thưa thớt dần, và tôi cũng cảm thấy chẳng còn sợi dây liên hệ nào nữa. Khi môi trường sống và hoàn cảnh thay đổi, ta cũng phải cố gắng hòa nhập để thích nghi, nhưng chỉ được một thời gian, lại tự xây nên một rào cản cho chính mình…

Tính tôi khép kín, chỉ thật sự vui vẻ khi trò chuyện, chia sẻ với những người bạn thân lâu năm và hợp ý mình…

Thời cấp 3, tôi dành ra vài giờ đồng hồ chỉ để nhắn tin với nhỏ bạn thân, mỗi tin nhắn thường rất dài, và đầy tâm trạng, khi thì vui vẻ háo hứng, lúc lại hy vọng mong chờ, khi thì buồn một cách lãng mạn… Tôi cũng sẵn sàng dành ra vài giờ để lượn phố không mục đích, ngồi ở quán cóc vỉa hè để quan sát xe cộ chạy qua lại, hay đi học thử một buổi tại trung tâm luyện thi mà nhỏ Kẹo đã "quảng cáo": "Học một lần rồi thích ngay đấy!"

Xin lỗi, mình bận... 1

Thời học sinh của tôi trôi qua như thế. Nhẹ nhàng, yên bình và thấm đẫm cảm xúc. Khi lên đại học, tôi cùng những đứa bạn thân đều có mục tiêu, kế hoạch riêng, nên thi thoảng quên đi sự tồn tại của nhau. Lên mạng thì chỉ chia sẻ vài dòng ngắn gọn.

"Mày dạo này sao rồi? Tao thì sáng đi học, chiều về nhà dọn dẹp, tối online. Thấy cũng không đến nỗi bận rộn mà chẳng hiểu sao chẳng có thời gian đi chơi mày ạ…"

"Tao cũng vậy. Bận làm thêm. Thôi, out nha, ngày mai thi giữa kì rồi"

Những người trẻ chúng tôi có vài người bạn mới, vài mối quan hệ thực và ảo, dần dà xa cách nhau dần, lâu lâu chỉ nhắn tin vài câu ngắn gọn nhưng rồi im bặt, vì tin nhắn chỉ đi một chiều. Lúc tôi nhắn tin thì nhỏ bạn đang bận, lúc nó nhắn tin thì tôi đang mải mê lướt web để tra cứu gì đó…

Nhỏ bạn thời cấp 3 gọi điện. Nó rủ tôi cùng vài đứa chung lớp đi sinh nhật. Tôi bảo: "Xin lỗi, mình bận rồi. Bữa khác nhé!". Mà thực ra tôi cũng chẳng bận gì cả, chẳng qua thời điểm nó hẹn trùng giờ với lịch đi chơi cùng "ai đó" của tôi, mà nếu tôi thay đổi thì kéo theo vài thứ khác liên quan nữa, vì có lúc tôi bận đi mua đồ cùng mẹ, đi bảo trì xe, đi chuyển tiền trong ngân hàng, đi thi lấy bằng lái…

Vô vàn việc linh tinh khác để rồi lâu lâu bạn cũ nhắn tin, gọi điện, tôi đều không hồi đáp. Khi online, tôi treo nick ở đó để dọn phòng, ủi đồ, tưới cây, để rồi khi quay lại máy thì thấy một đống nick hỏi thăm, và tôi không trả lời, nên sau một thời gian kiên nhẫn chờ đợi, họ cũng out…

Một người bạn khác rủ tôi sang nhà chơi vì nhỏ sắp đi du học. Tôi nói: "Mình đang bận. Tuần sau gặp, hứa luôn. Tháng sau bồ mới đi mà, lo gì!". Nhỏ tặc lưỡi rồi cười: "Ok bồ. Nhớ nhé!". Tuần sau, nhỏ gọi điện lại hỏi: "Sao, thế sáng hôm nay có thăm tui không?", tôi giật mình: "Chết! Hôm nay nhà mình có tiệc thôi nôi, chắc chiều dọn dẹp xong mình đi được đó, chiều hen!", nhỏ bảo: "Chiều nay mình bận đi mua vài thứ lặt vặt rồi, hẹn cậu khi khác vậy", tôi cười tươi: "OK, mình hứa trong vòng vài ngày nữa mình gặp, mình hứa đấy!".

Xin lỗi, mình bận... 2

Và rồi nhỏ đã đi du học, và rồi lời hứa của tôi vẫn chưa thực hiện, chỉ vì lý do: "Mình bận!". Một lý do vô chừng, mà chính tôi cũng biết, tôi không hề bận, chỉ là do cách sắp xếp thời gian không hợp lý, chỉ là tôi hời hợt với mọi thứ xung quanh, chỉ là vì tôi tiếc vài giờ đồng hồ đi chơi, chỉ là vì tôi còn bận lướt web… Vâng, rất nhiều lý do bận khác nhau để rồi tôi bị kéo ra xa, để rồi các mối quan hệ nhạt dần, để rồi khi tôi thét lên: "Sao bỗng cô đơn thế này" thì tôi nhận ra rằng, chính mình tự chọn cách sống như thế, chứ có ai ép buộc đâu…

Lãnh được tháng lương đầu tiên nhờ đi làm phục vụ cho quán cà phê, tôi gọi điện rủ nhỏ bạn thân đi ăn, đầu dây bên kia nói giọng thản nhiên: "Mình bận, phải phụ giúp mẹ trông coi cửa hàng, không đến được". Tôi có chút nghi hoặc vì tôi cũng đã từng "bận", nên đáp: "Mình sẽ qua nhà cậu!", "Không được! Gia đình mình có một số chuyện, cậu đến thì không hay chút nào". Tôi ỉu xìu: "Ừ"

Chắc là nhỏ bận thật…

Những lúc buồn, tôi online, nhìn một lượt. Thấy ai cũng xa lạ, thấy ai cũng đang "bận", không rảnh để nghe mình mở lòng…

Nhắn tin cho 10 đứa bạn, chỉ có đúng 3 đứa trả lời lại: "Sao hôm nay rảnh nhắn tin cho mình thế, hi, ngủ ngon nha, khi khác rảnh mình nói chuyện sau", "Xin lỗi cậu, dạo này mình bận quá nên không có thời gian hỏi thăm cậu, thế nào, khỏe không?", "Nãy mình bận học nên giờ mới trả lời tin nhắn, xin lỗi cậu nha!"

Ừ, thì ai cũng bận cả…

Vì cô ấy không phải em, chưa từng làm anh đau, chưa từng gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.

Ngày bên nhau, em và anh đều mong một kết thúc tốt đẹp viên mãn cho cả hai ta. Tương lai tươi đẹp luôn được tô vẽ bởi quá nhiều mộng tưởng và hi vọng. Thế nhưng sau những chắp vá loang lỗ giữa những bất đồng và lầm lỗi, chúng ta đã đi quá xa. Yêu, đôi khi không còn đủ.

Ngày em đi, em để lại nỗi đau quay quắt khiến anh dường như chẳng thể nào đứng vững mỗi khi lướt qua nhau. Em biết và em tin nỗi đau khi ấy mang dáng dấp của một tình yêu tuyệt đối và chưa hề thôi nghĩ về viễn cảnh tươi đẹp tương lai.

Quên một người chưa bao giờ là điều dễ dàng…

Thế nhưng anh ơi, quá khứ đã trôi xa, yêu thương đã phai và tình cảm cũng bạc màu. Vậy sao anh không trân trọng cô ấy – hiện tại của anh?

Hãy trân trọng cô ấy! Người ta bảo rằng hãy xem cách một cô gái nhìn người con trai mà biết được tình cảm thật chất chứa trong lòng. Và thẳm sâu trong đôi mắt ấy, em thấy một tình yêu tràn đầy, trong suốt và mãnh liệt.

Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy là người bên cạnh lúc anh cần, lắng nghe lúc anh chia sẻ. Và khi đã yêu thật lòng, con gái luôn trao một tình cảm vô điều kiện, vững lòng không biến chuyển.

Hãy trân trọng cô ấy! Vì em thấy người con gái đó đang mang một nỗi đau hao hao với anh khi ấy… Sự bất lực và chỉ có thể yêu nhiều hơn từng ngày, dù tình yêu đó như bụi xương rồng nhiều gai, muốn ôm chầm lấy là phải chịu những vết đâm đau đớn không lành.

Hãy trân trọng cô ấy! Vì quá khứ đã phủ rêu xanh ngắt, ố hoen vàng úa cả những kỷ niệm. Đồ cổ càng lâu càng quý, rượu càng cũ càng ngon. Thế nhưng người đã xưa, tình đã nhạt thì chỉ là hòn đá cản chân hiện tại tìm kiếm được hạnh phúc.

Hãy trân trọng cô ấy! 1


Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy là hôm nay và biết đâu còn là ngày mai của anh nữa. Chẳng ai đi mà cứ mãi ngoái đầu lại phía sau, chẳng ai sống mà cứ nhìn mãi về những ngày cũ. Yêu hiện tại chính là tôn trọng tương lai, cho hiện tại một con đường chính là cho tương lai một cơ hội để yêu thương.

Hãy trân trọng cô ấy! Vì dù có thể một lúc nào đó anh hoặc cô ấy nhận ra chẳng thể sánh bước cùng nhau nữa thì cũng chẳng có gì phải hối tiếc. Đừng để ngày sau phải nuối tiếc hay nhủ rằng “giá như…” chỉ vì sự vô tâm và ích kỷ ở hiện tại.

Hãy trân trọng cô ấy! Đừng sống mãi cho quá khứ nữa! Đừng vì những điều không thể thay đổi mà mất những thứ đáng phải trân quý! Quá khứ không thể trở thành hiện tại, nhưng hiện tại này rất có thể sẽ trở thành quá khứ một lần nữa!

Hãy trân trọng cô ấy! Cũng là trân trọng trái tim mình. Cho nó một cơ hội, cho bản thân một lần thử mở lòng đón nhận tình cảm chân thành.

Hãy trân trọng cô ấy! Vì cô ấy không phải em. Chưa từng làm anh đau, chưa từng gây vụn vỡ hạnh phúc, đó là nơi xứng đáng để bắt đầu tất cả.

Giữ lấy những thứ mình yêu thương vì biết đâu chừng đó là cơ hội cuối cùng!

Về đi anh... Cô ấy yêu anh nhiều lắm!

Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

Mỗi người chúng ta khi sinh ra đã có cho mình một con đường, một số phận riêng để đi. Chúng ta có thể là kẻ đơn độc trong một giai đoạn, một thời kỳ nào đó, song sẽ đến một thời điểm mà chúng ta không ngờ trước được, có người bước chân vào cuộc hành trình của đời mình. Ấy là khi chúng ta biết rung động trước một người, biết trao đi yêu thương và nhận lại thương yêu…

Có ai đó đã từng nói, muốn đi nhanh hãy đi một mình, muốn đi xa hãy đi cùng nhau. Quả thật vậy, nếu bước chân ta nhanh chậm do mình ta điều khiển, rõ ràng rất dễ để có thể biết được tiến độ của chính mình và con đường dù dài dù xa sẽ là mục tiêu để ta chinh phục. Nhưng cuộc sống này không chỉ có một mình ta là chiến binh và thử thách không phải chỉ có một mình ta chinh phục. Đó là lý do vì sao chúng ta có thể dễ dàng chấp nhận người khác bước vào cuộc sống của mình, nuôi thương nhớ và cùng họ dìu nhau qua những nỗi đau.

Chờ đợi hẳn luôn có một ý niệm riêng của nó. Đôi khi sự chờ đợi làm chúng ta thấy mỏi mệt, muốn buông xuôi.

Chờ nhau một lần trong đời, có được không? 1


Bởi chờ đợi vốn dĩ không đáng sợ, mà điều đáng sợ là không biết phải chờ đợi đến bao giờ. Nhưng nếu có thể, hãy dành cho nhau dù chỉ là khắc khoải đợi mong, để ta biết rằng người cần ta biết bao nhiêu và ta cũng cần người nhiều như thế nào.

Con sâu trong kén phải đủ ngày đủ tháng mới dám trút bỏ mình để hóa bướm bay đi…

Em bé trong nôi phải đến ngày đủ cứng cáp mới cất tiếng bi bô gọi bà gọi mẹ…

Cuộc sống này phải đến lúc ta đủ tự tin với tình yêu mới giăng cho ta sự thử thách của năm tháng đợi chờ…

Liệu ta có đủ can đảm để chờ nhau thêm một chút?

Bản ngã của cuộc đời là xoay vần, là công bằng dành cho tất cả. Nếu chỉ một mình ta độc bước, chỉ một mình ta đơn côi chống chọi, dù mạnh mẽ cũng sẽ thấy mình cô độc biết bao nhiêu.

Thế nên, nếu phải lòng nhau rồi, hãy chờ nhau lâu hơn một chút. Chờ cho sự can đảm dẫn lối trái tim yêu.

Đừng mãi bỏ đi xa xôi để rồi khi quay lại mới nhận ra đã tự ta làm vụt mất đi điều quan trọng. Hãy tận tâm chờ đợi, như khoảng thời gian dành cho một sự thử thách của tuổi xuân, cho một mối tình cần một lời giải đáp.

Để rồi sau tất cả, sau những hoang hoải hay ngỡ ngàng, chúng ta nhận ra rằng mình tin yêu nhau nhiều như thế, đã cùng nhau đi qua những quãng ngày dài như thế, sự chờ đợi có nghĩa lý gì đâu?

Cuộc sống này có muôn vạn kiếp người, có thể ta sẽ lại tìm tay nắm tay một ai đó xa lạ khác, có thể ta sẽ chọn cách bước đi một mình như tránh né những vết thương… Nhưng trên hết, những bước chân đi chậm lại cũng làm ta cảm thấy thăng bằng và vững chãi hơn đôi chút.

Vậy nên, ngại ngần chi một lần chờ đợi…

Chờ nhau một lần trong đời, có được không?

Tình yêu đôi lứa có thể nói là sự tổng hợp của 3 loại tình yêu trên. Nhưng cách thức pha trộn 3 loại trên như thế nào để có thể tạo ra một tình yêu bền vững và ngọt ngào lại nằm trong chính trái tim của các bạn!

Tình Yêu Nếu...

Câu chuyện “Tình yêu Nếu” xảy ra tại Nhật Bản, đất nước với những truyền thống quy củ và chặt chẽ. Niềm tự hào theo tinh thần Samurai vẫn còn in đậm trong cách sống của người dân xứ “Mặt trời mọc” này!

Mấy năm trước đây khi kỳ thi vào đại học tại Nhật Bản diễn ra, đã có rất nhiều bài báo viết về sự kỳ vọng quá cao của các bậc phụ huynh gây nên áp lực tâm lý căng thẳng đối với con cái họ, những sĩ tử sắp bước vào kỳ thi căng thẳng. Điều hiển nhiên là cha mẹ nào cũng muốn con mình đỗ đại học, để được tự hào hãnh diện nói với họ hàng, làng xóm hay cả với đồng nghiệp cơ quan. Đôi khi niềm tự hào đó trở nên “bất diệt”, không ai được phép làm tổn hại nó.

Nhưng sau khi kỳ thi diễn ra và bảng điểm đã được các trường đại học đăng lên, thì liên tiếp trên những mặt báo lại là hàng tít nói về các vụ tự tử của những học sinh đã trượt! Trong số đó có một cậu học sinh đã tự kết thúc cuộc đời mình bằng khí gas. Theo như bài báo, cha của cậu học sinh này đã luôn nói với con trước khi kỳ thi diễn ra: “Nếu con đỗ đại học, cha sẽ mua cho con (cái này … cái nọ), cha sẽ đưa con đi chơi (đây đó), cha sẽ cho phép con được làm những gì con muốn…”. Cậu học sinh này đã trượt trong kỳ thi một năm trước đó. Sau kỳ thi trượt đó, cha cậu đã thúc ép cậu đi học tại các lò luyện thi, và thường xuyên mắng mỏ. Người cha luôn hy vọng con mình sẽ đỗ vào trường đại học hạng nhất vì cấp 3 cậu đã học tại một trường cũng rất “đỉnh”. Nhưng sau kỳ thi lần thứ hai này, biết cậu trượt cha cậu đã hoàn toàn không nói một lời. Chính áp lực đó khiến cho cậu cảm thấy mình không còn ý nghĩa gì đối với cha mẹ. Và điều này đã dẫn đến cái chết đầy thương tâm kể trên!

Tình yêu của cha mẹ cậu học sinh này chính là loại Tình yêu Nếu. Tình yêu đấy chỉ luôn xảy ra trong một tương lai có điều kiện. Chỉ khi tương lai đó xảy ra thì tình yêu mới tồn tại. Ở trường hợp trên, thì tương lai có điều kiện là tương lai sau kỳ thi với điều kiện là cậu học sinh phải đỗ vào đại học. “Nếu” tương lai này xảy ra, cha mẹ cậu mới dành cho cậu tình yêu của mình. Còn “nếu” tương lai này KHÔNG xảy ra, cha mẹ cậu sẽ không yêu thương cậu nữa. Điều này thể hiện ở những lời mắng mỏ và dửng dưng đối với cậu. Họ không cần quan tâm tới khả năng của cậu bé, và liên tiếp thúc ép cậu thực hiện theo những gì họ mong muốn. Điều mà bậc cha mẹ này yêu nhất có lẽ là danh dự và sự tự hào của mình, hơn là đứa con họ đã rứt ruột đẻ ra.

Vậy đấy, tình yêu Nếu thực chất ra là loại tình yêu ích kỷ và đòi hỏi. Một người yêu bạn mà luôn đòi hỏi ở bạn những điều mà quả thực bạn khó có thể đáp ứng hoặc đáp ứng mà không thấy thoải mái, thì khả năng rất cao xảy ra là người mà họ yêu chỉ là chính họ; và tình yêu họ dành cho bạn sẽ chấm dứt khi bạn không thể đáp ứng được những điều họ cần nữa. Tình yêu bạn bè hay tình yêu đôi lứa cũng đều có thể xảy ra trường hợp này.

Tình yêu Nếu, Vì và Mặc Dù... 1
Tình yêu Vì...

Tình yêu Nếu là tình yêu ở thì tương lai có điều kiện, thì Tình yêu Vì lại là tình yêu xảy ra trong quá khứ và hiện tại có điều kiện.

Câu chuyện về một đôi trai gái yêu nhau có thể cho bạn thấy rõ điều này. Cô gái trong câu chuyện này là một người thiếu nữ có vẻ đẹp rất trong sáng và đầy ấn tượng, người con trai yêu cô gái và luôn chiều chuộng cô. Cho đến một lần cô gái vô tình bị tai nạn do hỏa hoạn, cô được cứu thoát chết nhưng gương mặt bị bỏng đã trở nên dị hình dị dạng. Hồi đó phẫu thuật chỉnh hình chưa phát triển, do đó cô gái chỉ có cách chung sống với những vết sẹo. Niềm an ủi duy nhất lúc bấy giờ đối với cô là những lời ngọt ngào mà người yêu đã từng hứa hẹn: "Anh sẽ yêu em mãi mãi". Nhưng ngược với những lời hứa hẹn của mình, chàng trai khi nhìn thấy gương mặt người yêu lại tỏ ra lạnh lùng, và rờn rợn, không âu yếm lấy một lời. Sau đó thì người ta hoàn toàn không thấy anh chàng này đến thăm người thiếu nữ tội nghiệp kia nữa.

Đọc câu chuyện này xong, hẳn bạn cũng đã hiểu người con trai này yêu cô gái đó là VÌ nhan sắc của cô gái mà thôi. Khi nhan sắc này bị mất đi, tình yêu trong trái tim chàng ta cũng “bay hơi”.

Tình yêu vì là tình yêu có điều kiện cụ thể. Sự tồn tại của Tình yêu Vì sóng đôi cùng với sự tồn tại của những điều kiện cụ thể. Do đó chúng cũng cùng mất đi.

Ta thường gặp Tình yêu Vì trong những câu nói của người đời khi họ e sợ người ta chỉ yêu họ vì một điều gì đó, như kiểu yêu vì người đó có “nhà mặt phố, bố làm to” chẳng hạn. Song không thể phủ nhận là thường thì vẻ ngoài của một người lại là điểm nhấn khiến người khác yêu. Tuy nhiên vẻ ngoài đó chỉ gia tăng thi vị cho tình yêu của bạn mà thôi, một người yêu bạn chân thành sẽ chẳng bao giờ để ý đến vẻ ngoài của bạn quá nhiều đâu.
 
Tình yêu Mặc Dù...

Tình yêu Mặc Dù là tình yêu của Chúa trời. Tình yêu của những “Bồ tát”. Tình yêu này tồn tại trong cõi vĩnh hằng, một tình yêu hoàn toàn không có điều kiện, không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả. Chúa sẽ nói với bạn những lời như: “Ta yêu con dù cho con trông như thế nào, dù cho con thông minh hay vẫn đang chìm trong tăm tối!”

Đức mẹ Teresa, vị sơ đã nhận được giải Nobel hòa bình trước đây cũng vậy. Bà có một tâm hồn thánh thiện, rộng mở, và luôn nghĩ tới những đứa trẻ khốn khổ. Bà đã hiến dâng cả cuộc đời mình để cứu giúp những đứa trẻ đó. Như vậy có thể nói tình yêu Mặc Dù là tình yêu vĩ đại nhất, chứa chan sự chân thành, lòng rộng mở và sự vị tha cao cả, tình yêu Mặc Dù không phân biệt người đẹp hay người xấu. Thứ tình yêu lớn lao này được ban tặng cho tất cả muôn loài.

Thực ra khi nói đến tình yêu Mặc Dù vĩ đại như vậy nhưng không có nghĩa tình yêu này chỉ tồn tại ở Chúa, tình yêu này ngược lại tồn tại trong tâm hồn tất cả mọi người, có lẽ nó không bao trùm hết trái tim họ, nhưng luôn luôn có một phần trái tim con người chứa chan tình yêu này. Tình yêu Mặc Dù là lòng xót thương sự vị tha vô hạn trong trái tim của mỗi chúng ta.

Trong tình yêu đôi lứa, tình yêu Mặc Dù có thể xuất hiện khi bạn tha thứ cho người mình yêu những lỗi lầm không đáng có, hay đôi khi chỉ là DÙ họ có thế nào chăng nữa bạn vẫn không thể xa họ, bạn thực sự yêu con người đó không phải VÌ hay NẾU một điều nào cả, DÙ cho họ có đôi khi cáu gắt, dù cho họ có đôi khi không tinh ý… bạn vẫn yêu họ. Đấy là nét đẹp của tình yêu Mặc Dù.

Tình yêu đôi lứa có thể nói là sự tổng hợp của 3 loại tình yêu trên. Nhưng cách thức pha trộn 3 loại trên như thế nào để có thể tạo ra một tình yêu bền vững và ngọt ngào lại nằm trong chính trái tim của các bạn!

Nếu tình yêu được đo bằng những lần nắm tay thì em muốn hỏi anh, tình yêu của anh rộng lớn tới mức nào rồi, có nghĩa là, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?

Có bao giờ bước trên đường một mình, nhìn những cặp đôi tay trong tay, anh nhớ và cần nắm lấy một bàn tay hay không?

Có bao giờ anh tự đan hai tay vào nhau, tự tưởng tượng bàn tay trái là tay anh, tay phải là tay của một cô gái hay không?

Có bao giờ bỗng nhiên một cô gái chạy ào về phía anh, nắm tay anh thật chặt, vô tư… còn anh lại cuộn lên những cảm xúc không tên?

Và, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?

Khoảng cách được đo bằng nỗi nhớ, nỗi nhớ đo bằng thời gian, vậy anh có đang nhớ cái nắm tay với em không? Bởi khoảng cách của chúng ta là hai đầu đất nước. Gặp nhau một lần, nắm tay một lần, làm sao để nhớ nổi vị ấm nóng của cái nắm tay?

Lần đầu tiên em nắm tay một người con trai, vị ấm áp của nó em cảm nhận rõ ràng lắm, thổn thức không nói nên lời, không sao chợp mắt và chỉ nghĩ đến anh. Em khờ dại coi cái nắm tay là điều thiêng liêng, là một dấu ấn của thời gian ngưng đọng, của tình cảm ngừng trôi.

Nhưng, anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái?

Anh đã nắm tay bao nhiêu cô gái? 1

Câu hỏi tồn tại, vậy mà câu trả lời vẫn còn bỏ ngỏ. Em cũng không hiểu vì sao em lại muốn biết đáp án đến vậy, dù cái nắm tay với anh chẳng có nghĩa lý gì, dù có cũng không quan trọng. Nhưng với em, nó không phải chuyện đơn giản, bình thường.

Không biết từ bao giờ, em đã ý thức rằng bàn tay của em chỉ dành cho người yêu em. Khi chưa có người yêu, em sẽ chỉ dùng đôi bàn tay cho những nghĩa cử cao đẹp, chứ không dành cho một người con trai nào khác.

Nhưng bất ngờ, tay em nằm gọn trong tay anh một cách tự nhiên, nhẹ nhàng, tĩnh lặng đến mức em không nhớ ra nguyên tắc của mình và quên mất rằng… anh-không-phải-người-yêu-của-em.

Em ngốc nghếch, em dại khờ hy vọng vào một tình cảm mong manh như bong bóng mưa. Nhưng biết đâu đấy, vì anh đã nói anh nhớ cái nắm tay với em. Với em chứ không phải ai khác.

Chờ đợi anh là điều dại dột của em. Để em chờ là lỗi lầm của anh.

Nhưng đợi chờ là hạnh phúc, phải không anh?

Nếu điều đó là đúng, em sẽ chờ anh và anh cũng chờ em, chờ một ngày chúng ta có cái nắm tay thật trọn vẹn, được không anh?

Thôi thì vẫn là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra ngoài cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường và một sự nhẫn nại...

Người ta vẫn nói nhiều đến thất bại, như là một chuyện quá đỗi bình thường, có cảm giác giống như là mất một món đồ nhỏ, bị ai đó lãng quên, hoặc chỉ như là một vết nước bắn lên quần áo khi đang chạy mưa. Rõ ràng, thất bại là một việc quá đỗi bình thường đến như thế, vậy mà chẳng hiểu sao, vẫn khiến nhiều người cảm thấy bị ngã mà không muốn hoặc không thể đứng dậy như thế?

Làm thế nào để bước qua thất bại để rồi coi nó như một điều tất lẽ phải trải qua? Ắt chỉ có thể là thất bại càng nhiều, sẽ càng cảm thấy quen  với cảm giác ấy hơn. Nhưng, mỗi một lần thất bại, đem theo vô vàn tâm sự, thì phải trải qua bao nhiêu lần mới luyện tập cho nó thành điều bình thường?

Có khi nào bạn nếm thấy mùi thất bại? 1

Thôi thì, trước khi đủ trưởng thành để hiểu được tất cả sự trống rỗng sau thất bại, nếm được hết những mùi vị đắng chát ở cổ họng, cay tê ở khóe mắt, mọi sự uất ức đều không thể thể hiện ra ngoài. Mọi sự thất bại đó, vẫn là nỗi sợ hãi mơ hồ mà có lẽ chẳng bao giờ có thể chế ngự, khiến người ta có cảm giác muốn chùn bước, muốn bỏ cuộc, muốn trốn tránh đau thương.

Cảm giác thất bại cũng chính là câu bùa chú đóng băng đánh vào trái tim. Con người bởi vì có da thịt, có cảm giác,  vì thế mà mỗi khi thất bại lại luôn bị đau đến trầy da, tróc vảy, mỗi bước đi tim gan lại chùng xuống vài nhịp, muốn tránh né, muốn làm lại cũng vẫn phải mất một thời gian thật dài. Xuýt xoa một lát, vỗ về một lát, gắng gượng đứng lên âu cũng là điều bắt buộc mà thôi.

Nếu ai đó nói với bạn, họ có thể cứng cỏi đến mức không bị thất bại làm cho suy xuyển, không bị vấp váp làm buồn phiền, thì e là họ đang nói dối. Bởi vì, có da thịt nào bị cứa mà không đau? Có sự cố gắng nào không đạt được kết quả mà vẫn có thể điềm nhiên như chẳng phải chuyện của mình?

Và, có mấy ai có thể khẳng định rằng, gặp thất bại mà không thấy chạnh lòng hay không?

Chỉ có thể là, thất bại để cảm thấy hụt hẫng, để cảm thấy buồn, và từ đó mới biết làm thế nào cho tốt hơn.

Có khi nào bạn nếm thấy mùi thất bại? 2


Chúng ta, đều là những người trẻ tuổi đang dần bước lên những nấc thang của cuộc đời mình, vấp ngã thì quá nhiều, thương tổn lại quá lớn, chúng ta hoang mang không biết bản thân cần làm gì, không biết con đường nào có thể đi đến tận cùng, vì thế chúng ta dễ cảm thấy nản lòng, và mọi thứ trước mắt dường như mờ mịt va quá xa xôi. Trách sao được, đấy chỉ là những nỗi niềm bình thường, dễ bị chìm khuất trong biển đời, nhưng lại lồ lộ trong lòng chúng ta.

Chẳng ai có thể hiểu được những nỗi buồn chất chứa trong lòng người khác, cũng chẳng ai hiểu được nỗi khổ tâm của những người đang phải chịu thất bại. Cách duy nhất mà những người xung quanh có thể làm cho chúng ta, chỉ có thể là những cái ôm nhẹ, những câu nói an ủi, và những lời chúc bình an.

Thôi thì vẫn là phải cố gắng lên, dù sao đi chăng nữa, nếu muốn bước tiếp ra ngoài cuộc sống này, cần phải có một trái tim kiên cường, và một sự nhẫn nại.

Thất bại một hai lần sẽ khiến trái tim bạn đau, nhưng đừng vì thế mà bỏ cuộc. Xin hãy nghĩ rằng, bạn vì muốn trả lại tất cả những nỗi đau của mình để lấy những thành công sắp đến sau này. Dù có buồn đau đến mấy, cũng hãy coi như thử thách để bước qua.

Nếm được mùi thất bại rồi, đau rồi, đắng ngắt nhưng vẫn cứ phải là chấp nhận thôi!

Quá khứ của những người trẻ thì mỏng, thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.

Vì sao những người trẻ hay hụt hẫng, mất quân bình? Ấy là bởi họ hay ngoái nhìn quá khứ.

Quá khứ của những người trẻ thì mỏng (tất nhiên rồi, càng trẻ thì càng ít quá khứ), thế mà họ cứ thích ngoái trông, họ tưởng rằng có thể rút ra từ đấy những bài học.

Họ nhầm.

Chỉ những người từng trải, nhiều tuổi mới nên hồi tưởng quá vãng. Họ đã (nhờ Trời) vượt qua các chặng, các mốc quan trọng và nhờ vậy, cái nhìn của họ bình thản và trong trẻo. Người trẻ tuổi nhìn quá khứ bao giờ cũng bị ám ảnh, nhìn không đúng bản chất, nhìn như qua một màn sương, một lớp kính dị dạng. Nhìn, nếu không bằng tâm trong sáng và vô tư, thì không những hồi ức không giúp gì cho hiện tại, không đem lại bài học nào tốt lành, mà còn làm cho hiện tại chao đảo. Mất cân bằng từ đó mà ra.

Vì sao ngoái nhìn quá khứ, ôn lại hồi ức, lại gây hại? Ấy là bởi phần đời quá khứ chưa đủ dày, những câu chuyện những kỷ niệm quá khứ xảy ra chưa lâu, người trẻ tuổi chưa thoát ra khỏi ràng buộc với quá khứ ấy - quá khứ mới mẻ vẫn như một phần của hiện tại - và kinh nghiệm (nếu có thể gọi đấy là kinh nghiệm) không đủ giúp người ta chọn lựa hướng đi đúng.

Trải nghiệm cho dù đau thương, nếu còn mới nguyên, chỉ khiến người ta lặp lại sai lầm trước theo một cách có khi còn tệ hơn. Phải đủ lâu để tỉnh ra, để bình tâm, điều này người trẻ không có được.

Vết thương tinh thần cũng hệt như vết thương thể chất, phải lành hẳn rồi hãy dành cho nó một chỗ trong kho nghiên cứu “kinh nghiệm”. Vết thương thân thể chưa lành, ai dại gì đào bới vào nó; trong khi ấy những người trẻ luôn cho rằng cần viện dẫn đến các sai lầm vừa mới xảy ra để điều chỉnh cách sống. Không đúng, cực kỳ nhầm lẫn! Làm sao một vị bác sĩ có thể điều chỉnh được cách điều trị đối với một ca vừa xong, vì năm năm nữa ai bảo đảm được sẽ xảy ra/không xảy ra chuyện gì?

Đừng bao giờ nhìn về quá khứ 1

Mười năm là quãng thời gian ít nhất ta phải sống trước khi muốn nhìn nhận lại một chuyện. Minh triết là sở hữu riêng của những người có tuổi.

Tuổi trẻ hiện đại hay chao đảo, nối từ sai lầm này sang ngộ nhận khác, vì họ không sống cho hiện tại, không tận hưởng phút giây đang diễn ra, mà cứ thích gặm nhấm chuyện “ngày trước”. Ngày hôm nay dĩ nhiên khác ngày qua, ngày trước đâu có đủ cơn cớ để thành một giá trị; viện dẫn ngày qua để sống ngày nay là bám vào một nhánh cây lung lay sắp gãy.

Để có thể sống quân bình, an tĩnh, hãy tận hưởng cái phút giây hôm nay, phút giây hiện tại, ngày đang lên, giờ đang trải, nắng mưa đang trút xuống, hơi thở đang phập phồng trong lồng ngực. Bàn chân đặt trên đất là đất của hiện tại, bàn chân cũng là bàn chân hiện tại. Đất bây giờ đâu có giống đất quá khứ, hoài nhớ làm chi, ích gì!

Bản thân tôi đã từng phạm những sai lầm như vậy, hồi trẻ. Tôi cứ tưởng mình sẽ học được nhiều bài học khôn khi đọc lại nhật ký: à hồi ấy mình sai vì thế này thế nọ, giờ mình tránh. Tiếc thay, ta làm sao tránh được điều sẽ-xảy-ra không giống gì với điều đã-trải, ta làm sao đủ khôn ngoan nhận thấy mây trời thay hình đổi dạng từng giây, mà cơn mưa hôm nay không hề có gì chung với cơn mưa đêm trước.

Bản thân tôi từng nghĩ muốn cải thiện đời mình thì phải học ở quá khứ. Nhưng không ai dạy cho tôi biết quá khứ phải là quá khứ xa. Muốn có quá khứ xa, phải sống đủ, phải già. Tức là dù muốn dù không, bạn vẫn cứ phải trả giá cho từng ngày sống, chẳng thể tránh được những khổ lụy sai trái nhầm lẫn tuyệt vọng mà tuổi thanh xuân phải “hưởng” như món quà Trời ban, chẳng thể đốt giai đoạn để lập tức thành người trưởng thành khôn ngoan mẫn tiệp, chẳng thể noi gương ai cho dù đầy rẫy những tấm gương sáng trên đời. Làm điều gì không tự nhiên, thì mất cân bằng cầm chắc.

Tôi thường khuyên nhủ người tôi yêu, rằng hãy cất quá khứ vào ngăn sâu kỷ vật, để dành đấy đến sau này khi đã sống đủ, đã trưởng thành thực sự, đã lớn khôn, thì hãy mở ra xem. Hãy bỏ thói quen đọc lại nhật ký mà nét mực còn tươi mới. Hãy tránh bàn luận về những điều diễn ra chưa lâu. Không ai viết hồi ký khi còn trẻ là vì vậy. Đúng sai hay dở, đến cuối đời mới biết.

Học sống cân bằng chẳng khó. Giống bài học thở của Thiền mà thôi: tôi đang hít vào, tôi đang thở ra, tôi đang tận hưởng giây phút này.

Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?

Cô vừa bị phản bội, và trớ trêu thay, sự phản bội lại đến từ người cô yêu thương nhất.

Cô nhìn thấy người cô yêu ôm một cô gái trong công viên, nước mắt cô chảy dài. Cô muốn nói thật to cho mọi người thấy, cô đau lòng lắm, nhưng cô chỉ yên lặng, đến và làm rõ mọi việc. Trớ trêu thay, chàng trai ấy đã thú nhận tất cả.

Cô lê bước về nhà, đôi chân như sắp ngã quỵ. Cô tự nhủ "tất cả chỉ là dối trá". Nhưng không, sự thật rành rành, biết chối cãi đi đâu? Có trách chỉ trách mình biết quá muộn.

Cô thẫn thờ lê bước, tim như có gai đâm. Chàng trai ấy là người cô yêu thương nhất, mất đi rồi, cô còn gì để yêu, còn gì để trông mong, hi vọng...

Bình tĩnh nào cô gái, cô định nghĩa thế nào về cụm từ "người yêu thương nhất". Người cô yêu thương hơn cả, chẳng phải là người thân, bạn bè, cha mẹ cô sao?

Mất đi một người không có nghĩa là mất đi tất cả. Chỉ là cố quan trọng hóa vị trí của người ấy, nên mới cảm thấy xung quanh không còn gì trông mong.

Này cô gái, cô khóc đấy à? 1

Người cô yêu thương nhất, chẳng phải là gia đình?

Có nhiều người vì cô mà có thể làm tất cả, sá gì phải dồn tình yêu cho những kẻ không ra gì, để rồi ngộ nhận mình không còn gì để trông mong?

Cô gái à, cô vẫn còn rất nhiều đấy chứ.

Này cô gái, cô đang bó gối ngồi trong góc tường đấy à?

Cô vừa phạm một sai lầm lớn, và cô nghĩ, đời này mình sẽ không thể sửa sai, mình thật vô dụng. Cô dằn vặt bản thân bằng cách ngồi một mình trong góc.

Dù là sai lầm gì, không có khái niệm "lớn" và "nhỏ". Chỉ là những vết đen trong cuộc sống vội vã, vết đen mà nếu không dũng cảm bước tiếp, nó sẽ biến từ vệt nhỏ thành một hố bùn đen. Để tôi kể cho cô gái nghe câu chuyện này.

 Này cô gái, cô khóc đấy à? 2

"Một chú tiểu được giao xây một bức tường gạch. Chú rất tập trung vào công việc, luôn kiểm tra xem viên gạch đã thẳng thớm chưa, hàng gạch có ngay ngắn không. Công việc tiến triển khá chậm nhưng cuối cùng, chú cũng hoàn thành.

Một hôm, có hai nhà sư già đến tham quan. Chú tiểu đã cố lái họ sang hướng khác nhưng hai người vẫn nằng nặc đòi đến khu vực có bức tường mà chú làm. Một trong hai vị sư khi đứng trước công trình ấy đã thốt lên:

- Ôi, bức tường gạch mới đẹp làm sao!

Chú tiểu ngạc nhiên:

-  Hai vị không thấy hai viên gạch xấu xí ngay giữa bức tường kia?

- Có chứ, nhưng tôi cũng thấy 998 viên gạch còn lại đã ghép thành một bức tường tuyệt vời ra sao – vị sư già từ tốn.

Đôi khi chúng ta quá nghiêm khắc với bản thân, cứ luôn nghiền ngẫm những lỗi lầm mắc phải. Biết bỏ qua những khuyết điểm nhỏ để nhìn vào ưu điểm lớn mới thấy được những điều tuyệt đẹp của cuộc sống này."

Cô thấy đấy!

Không thứ gì là hoàn hảo. Tha thứ cho mình, cho người, sẽ giúp bản thân thanh thản. Vượt qua những khó khăn, mới chắt chiu nghị lực để sống tiếp.

Tại sao phải dằn vặt, tại sao phải khóc, cuộc sống đâu phụ những người có ý chí, nghị lực và tấm lòng?

Vậy nên lau nước mắt và đứng lên cô gái nhé, lau nước mắt để bản thân thôi dằn vặt, tim thôi đớn đau, để trưởng thành hơn sau những phút ngã quỵ.

Này cô gái, cô khóc đấy à?

Ra ngoài đường thì người ta có đôi, có cặp, về đến nhà thì người thân kêu ca. Vẫn biết độc thân là không ổn, nhưng mọi người xin đừng gắn mác linh tinh, rằng “gái ế” là kém sắc, kém tài.

Chúng tôi là những cô gái chưa yêu, hoặc đã yêu nhưng hiện tại đang độc thân. Chúng tôi chưa bao giờ phải đi cầu cạnh tình yêu từ bất cứ ai, thế nên xin đừng mỉa mai bằng những biệt danh xấu xí cho con gái độc thân như chúng tôi.

Chúng tôi là những cô gái độc thân, nhưng chúng tôi chẳng làm việc gì đáng xấu hổ, như trộm cướp tình yêu của người khác hoặc giở thủ đoạn với hạnh phúc của ai đó.

Và chúng tôi chỉ là những cô gái 20 tuổi, dù cái mốc 30 có gần chạm đến tay, nhưng chúng tôi vẫn có quyền lựa chọn hạnh phúc theo cách này hay cách khác. Chưa yêu, có thể bị gọi chung là “gái ế”, nhưng không có nghĩa là chỉ trích hoặc cộp một cái mác to đùng với suy nghĩ thâm căn cố đế, rằng cứ “ế” là không xinh, cứ ế là chẳng có tài, là những cô gái kém cỏi về mọi mặt và phải đi cầu cạnh tình cảm của bất cứ cậu con trai nào.

Chúng tôi chỉ là những cô nàng chưa chọn cho mình một đối tượng thích hợp để yêu, hoặc chưa tìm thấy ai đó có thể khiến mình rung động.

Chúng tôi hàng ngày phấn đấu trong công việc và xây dựng những con đường vững chắc cho mình.

Chúng tôi đủ mạnh mẽ và bản lĩnh để không phụ thuộc vào bất cứ người con trai nào, đủ thông minh để không bị lừa dối hay đơn giản là mắc bẫy của những tên tay chơi, đủ xinh xắn và biết cách làm mình xinh xắn lên mỗi ngày để có thể tự tin mà nói với những lời chê bai rằng: Tôi xinh đẹp, tôi có năng lực, và tôi độc thân là do tôi chưa sẵn sàng với một mối quan hệ nghiêm túc.

Gái "ế", thì đã sao?


Và này những bạn gái độc thân, tại sao lại để người ta chê bai hoặc đàm tiếu? Tuyệt đối không thể cứ nghe nhiều thành quen! Chúng ta có thể chưa màng đến việc vẫn còn độc thân, nhưng không có nghĩa là luôn phải nghe những lời chỉ trích không đâu từ người khác. Độc thân có quyền kiêu hãnh, đơn giản vì “chúng tôi chưa vừa mắt ai”.

Có rất nhiều những cô bạn vì đến tuổi yêu mà vẫn còn độc thân, do phải nghe quá nhiều những lời càm ràm của người khác, mà nhắm mắt đưa chân lỡ dở cả một đời. Chúng ta được quyền chọn yêu bất cứ lúc nào có thể, chúng ta có thể gặp người này vừa ý và chủ động theo đuổi. Nhưng chưa phải lúc để đưa ra bất cứ giới hạn nào, chúng ta vẫn có quyền ngẩng cao đầu vì chúng ta không phải là “hàng tồn kém chất lượng” như những lời ác ý vẫn mỉa mai, chúng ta là những hàng “cực phẩm”, chỉ là chưa ai có đủ điều kiện để sở hữu mà thôi.

Hạnh phúc vội vàng là thứ vốn chẳng bền lâu, thế nên những cô “gái ế” này mới chọn cách chờ đợi những hạnh phúc thật sự. Chậm mà chắc, lắm khi đâu phải cứ nhanh là có thể chắc chắn rằng sẽ thành công hơn?

Vậy nên, chớ đừng có vội chê “gái ế” chúng tôi là kém tài, kém sắc. Có chăng chúng tôi chỉ “kém duyên” khi một nửa hoàn hảo kia chưa xuất hiện. Hoặc chúng tôi chưa tìm thấy ai đó có thể cho chúng tôi niềm tin tưởng tuyệt đối, và sự an toàn cùng cảm giác yêu thương ngọt ngào.

Thế đấy, làm “gái ế” không phải là thiệt thòi đâu, những bạn đang độc thân tuyệt đối đừng xem những lời ác ý thành áp lực để mà cắn răng đeo đuổi những thứ hời hợt giả dối. Cái gì của bạn, sẽ xuất hiện trong đời bạn thôi, dù sớm hay muộn.

Và, mọi người, xin đừng vơ vét mọi điều xấu để nói về những cô gái độc thân . Chúng tôi cần yêu thương, nhưng không phải vì thế mà chúng tôi trở nên rẻ rúng. Chúng tôi độc thân, không có nghĩa là chúng tôi phải xa rời những điểm mạnh và buộc phải nhận lấy những điểm yếu.

Quan trọng là, chúng tôi tự tin để sẵn sàng theo đuổi hạnh phúc của mình khi nó đến!

Nếu đàn ông ít niềm tin vào phụ nữ hơn ở những khi quyết định, thì phụ nữ cũng hãy chứng tỏ rằng mình chẳng cần đến đàn ông để đưa ra phán quyết bao giờ!

“Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn” – câu nói đùa mà như thật trong hoàn cảnh “nước sôi lửa bỏng” này của một đấng mày râu đã dễ dàng hạ bệ lòng tự tôn của rất nhiều phụ nữ, dù ít dù nhiều, trong đó có cả những người thông minh và tỉnh táo nhất. Vẫn biết đây chỉ là một câu nói vui, nhưng nếu đặt nó ra khỏi cuộc chơi, có lẽ nó cũng khiến hàng triệu phụ nữ phải rối bời trong suy nghĩ.

Vì sao ư? Cũng chỉ vì họ là phụ nữ!

Có chị em nào dám đứng lên phản bác và trả đũa câu nói kia không? Rằng “về phần mình, cả cuộc đời này, tôi chưa bao giờ tin vào đàn ông”. Có lẽ là không, vì đàn ông không bao giờ tồi như thế! Và phụ nữ cũng chẳng thể nào quyết đoán được như thế kia.

Dẹp tự ái sang một bên, các chị em cũng sẽ nhận ra câu nói kia không phải là không có lý. Từ bao lâu nay, phụ nữ đã mấy khi được đối xử công bằng dù trong xã hội luôn luôn giương cao lá cờ bình đẳng. Vẫn đủ thứ giáo điều, vẫn nhiều lời kì thị, hết định kiến này lại sang hủ tục nọ, phụ nữ vẫn chưa bao giờ được ngang hàng với đàn ông. Đó cũng là lẽ dĩ nhiên, nên có mấy chị em được may mắn gửi gắm niềm tin trong những phút giây quyết định?

Phụ nữ là lắm điều, phụ nữ là nhiều chuyện. Phụ nữ là rách việc, phụ nữ là lôi thôi? Đàn ông nghĩ thế nào, tốt xấu khen chê phụ nữ đều chẳng buồn… cãi. Vì cứ bị mặc định là phái yếu, nên mặc nhiên họ cũng cam lòng.

Tất cả cũng vì đàn ông luôn giữ được cái đầu. Còn phụ nữ thì luôn để tim mình lên tiếng trước. Có phải vì thế mà họ được thiết kế để cần nhau? Nhưng trước khi gần nhau, và những lúc đã có nhau, đàn ông vẫn tự cho mình ở trên một nấc.

“Trong giờ phút quyết định, tôi ít niềm tin vào phụ nữ hơn”


Phụ nữ muôn đời vẫn cứ là phụ nữ. Còn đàn ông có vật đổi sao dời vẫn cứ sẽ là đàn ông. Phụ nữ cam lòng, đàn ông bảo thủ. Phụ nữ nhu nhược, đàn ông cường quyền. Phụ nữ thấp hèn, đàn ông cao quý. Phụ nữ mâm dưới, đàn ông chiếu trên. Là lỗi của ai?

Lỗi của ngày xưa, của phong kiến trị vì? Hay lỗi của phụ nữ chỉ luôn bó mình vào những điều khuôn thước mà không dám vượt lên để thể hiện rằng mình cũng là một nửa thế giới? Để đàn ông nghĩ lại, buộc đàn ông nhận sai, phụ nữ phải tự chứng tỏ mình chứ các đấng mày râu họ sẽ chẳng bao giờ bỗng nhiên nhận ra những điều đó. Đừng mong họ tự hiểu, mà hãy làm để họ sáng rõ đôi mắt ra!

Rằng phụ nữ cũng như đàn ông, chẳng có ai cầm quyền ai cả! Đàn ông ít niềm tin vào phụ nữ hơn ở những khi quyết định, thì phụ nữ cũng hãy chứng tỏ rằng mình chẳng cần đến đàn ông để đưa ra phán quyết bao giờ!

Không để đàn ông nghĩ xấu về mình, thì ngay bây giờ phụ nữ cần đứng lên mà hành động. Cải tạo cái đầu của các chàng trai quanh bạn! Đào thải những suy nghĩ cảm tính kia đi! Chỉ có đứng dậy bằng chân, làm được bằng tay, nhìn được bằng mắt, có như thế, đàn ông mới chịu nhận mình sai!

Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…

Bất cứ ai cũng đã từng thất bại, đã từng vấp ngã ít nhất một lần trong đời như một quy luật bất biến của tự nhiên. Có nhiều người có khả năng vực dậy, đứng lên rồi nhẹ nhàng bước tiếp như thể chẳng có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng có nhiều người chỉ có thể ngồi một chỗ và vẫn luôn tự hỏi lí do vì sao bản thân lại có thể dễ dàng “mắc bẫy” đến như thế…

Bất kì vấp ngã nào trong cuộc sống cũng đều mang lại cho ta một bài học đáng giá: Về một bài toán đã áp dụng cách giải sai, về lòng tốt đã gửi nhầm chủ nhân hay về một tình yêu lâu dài bỗng phát hiện đã  trao nhầm đối tượng.

Bạn ạ!

Vấp ngã dạy cho ta bắt đầu nhìn cuộc sống bằng một con mắt khác. Đôi mắt ấy có thể trở nên tinh tường hay mù quáng, điều đó phụ thuộc vào chính bản thân ta. Có nhiều khi, tâm hồn ta sa ngã, ta bắt đầu trở nên đa nghi, không muốn tin ai, không muốn yêu ai, không muốn dang tay giúp đỡ ai và cũng chẳng cần ai tin mình, bởi nhiều lúc, chính sự ngây thơ của ta đã khiến ta “sập bẫy”. Ta “’xù lông nhím” lên như bất kì loài động vật nào khác chỉ vì không muốn tự mình làm tổn thương bản thân thêm một lần nào nữa.

Cuộc sống này được sinh ra vốn dĩ đã là như thế: Tốt-xấu, thiện-ác, trắng-đen, chẳng hề dễ dàng phân biệt.

Bạn không muốn chấp nhận điều đó, nhưng hãy tập sống chung với nó, để biết mình cần một sự cân bằng giữa con tim và lý trí. Học cách đứng lên sau vấp ngã, là biết dùng lý trí để đặt niềm tin đúng chỗ, là biết dùng con tim để cảm nhận tình yêu chân thành, chứ không phải là dùng sự hồ nghi để phá vỡ các mối quan hệ của chính
mình.

Hãy học cách đứng lên sau vấp ngã


Đừng hát khi buồn…

Đừng cười khi đau…

Đừng vờ mọi thứ đều ổn thỏa khi lòng mình không hề yên ả…

Bởi giúp đỡ, san sẻ, đồng cảm và thấu hiểu là  một trong những bản năng tốt đẹp và đáng trân trọng nhất của con người. Ta buồn nỗi buồn của người khác, ta cười với niềm vui ở nơi xa. Lắng nghe trái tim mình, rồi bạn sẽ nhận ra được thế nào yêu thương. Cuộc sống này tuy không hề đẹp như bạn vẫn hằng mơ, nhưng vẫn rất công bằng trong tình yêu. Bạn cho hay nhận, được hay mất, đó là tùy thuộc vào quyết định của bạn…

Đừng để khi tia nắng ngoài kia đã lên, mà con tim vẫn còn băng lạnh. Đừng để khi cơn mưa kia đã tạnh, mà những giọt lệ trên mi mắt vẫn còn tuôn rơi. Thời gian làm tuổi trẻ đi qua nhanh lắm, không gì là mãi mãi, nên hãy sống hết mình để không nuối tiếc những gì chỉ còn lại trong quá khứ mà thôi…

- Mỗi người trong cuộc sống đều có 2 người này: Người đưa ô và người đi cùng dưới mưa! Cả 2 người này đều quan trọng với bản thân mỗi chúng ta và khiến ta phải đưa ra những quyết định, sự lựa chọn để có được hạnh phúc.

Người đưa ô - Người mà ta yêu nhất!

Là người mà ta yêu nhất. Có thể không phải là tình đầu, cũng chẳng phải là tình cuối, cũng chẳng phải mối tình kéo dài nhiều năm trời hoặc chỉ chút thoáng qua. Đôi khi chỉ là 1 ánh mắt vô tình chợt gặp, ta tưởng như mình mãi thuộc về người đó.

Gọi người này là người đưa ô vì có thể đối với ta, người này là tất cả. Nhưng với người ấy ta chỉ giống như bến đỗ vô tình ghé vào, rồi lại "vô tình" bước đi. Như bất chợt gặp ta trong cơn mưa, họ chỉ đưa cho ta chiếc ô, như  một cốc cà phê trong ngày đông lạnh giá, ấm áp và nóng bỏng trong thoáng chốc, và sẽ nguội lạnh dần...

Người đưa ô và người đi cùng dưới mưa

Người đi cùng dưới cơn mưa - Người mà yêu ta nhất.

Khác với người đưa ô, họ là người yêu ta nhất, là người mà yêu ta hơn yêu bản thân mình. Là người dang tay hứng hết những giọt mưa, là người giữ cho ta vô trùng với những lo toan trong cuộc sống. Là người biết rõ ta thích gì, ta cần gì, yêu chiều ta một cách hoàn hảo, không điều kiện. Là người mà đôi lúc ta mong có một phép màu để điều ước "sẽ yêu người ấy" trở thành sự thực. Sự quan tâm, chân thành của người ấy khiến ta không thể dứt bước ra đi. Và chính điều đó khiến trong tâm ta mang trọn một "món nợ". Ta nợ người ấy rất nhiều...

Ai cũng gặp 2 người đó trong đời. Người may mắn thì sẽ gặp cả hai đến cùng một lúc, trong một con người. Nhưng người đau khổ, bởi vẫn cùng lúc, nhưng hai người đó đến với ta lại là hai con người khác nhau. Tình yêu bắt ta phải lựa chọn. Nó vô tình biến thành 1 trò chơi. Người chơi có thể sẽ tìm cho mình 1 lựa chọn đúng đắn, nhưng rồi có người phải chịu đau đớn bởi sự lựa chọn của chính mình.

Tháng tám về báo hiệu những trở mình rất khẽ. Có những dòng người trôi đi vồn vã, có những toan lo oằn gánh nặng trên vai. Em nhớ hanh hao mùa vàng những lá, xào xạc con phố nhỏ với những bản tình ca.

Tháng tám mùa về, mùa mới và tình mới có đắm say?

Ngày phố gọi mùa là ngày cơn gió heo may se lạnh, là ngày nắng bớt vàng và có hồng thêm đôi chút, như gò má em một buổi chạm tay ai. Em vẫn nghe hoài điệp khúc củasự chờ đợi, của chia ly và của những buồn đau sầu khổ, em tự hỏi mình có ai trong chúng ta chịu mở lòng với một mùa mới, mùa yêu?

Thu qua ngõ chùng chình đủng đỉnh, như tình qua tay lúc hời hợt, lúc nông sâu. Thế nên anh à, có dám đánh cược với em không?

Em cược rằng tháng tám là mùa yêu...

Mùa của những lần đôi tay mình khẽ chạm...

Mùa của những xao động nhớ nhung...

Mùa của những hẹn hò và đôi má hồng người thiếu nữ...

Mùa này gió bắt đầu se lạnh, mình đi ra phố đông người cần lắm một vòng tay ôm.

Tháng 8, mùa yêu!

Mùa này có những cơn mưa chiều dai dẳng, mình nhớ trong tiếng mưa là tiếng thì thầm của ai đó nhớ thương ai.

Mùa này những ngọn đèn vàng cũng trở nên đặc biệt, khi phố tan tầm vắng thưa người và mình lạc giữa đơn côi.

Mùa này tô điểm những mối tình nồng và xoáy vào sâu thẳm những mảnh ghép còn chưa kịp đi tìm một nửa.

Không phải bỗng nhiên em lại đem lòng yêu mùa thu nhiều đến vậy. Cái tiết trời mát dịu xoa lòng em không nổi bão. Mùa cũng khéo bày những buổi tiệc lá bay, xác lá vấn vương nơi vai gầy, đuôi tóc.

Dẫu vậy, tháng tám mùa yêu cũng thật buồn và chẳng có gì thú vị... nếu như em một mình và anh cũng một mình, đúng không?

Em cần bàn tay ai đó lồng vào nắm lấy bàn tay em bé nhỏ, cần bờ vai ai đó sóng bước cùng em mỗi chiều tà trên phố, nơi sắc lá giăng đầy. Em cần điểm đến trao yêu thương nồng nàn và đáp trả lại rất đắm say.

Mùa này còn nhiều điều thú vị lắm anh à, thế nên mình hẹn hò với nhau đi, giữa mùa yêu em sẽ nói cho anh biết...

Tháng tám mùa yêu, em sẽ yêu anh thật khẽ, thật duyên, và thật ngoan anh nhé!

Nhi mỉm cười, gập trang sổ nhỏ trong tay. Những ngày cuối cấp nắng vàng như rót mật, những ngày mà tim mềm khẽ thổn thức, má hồng hây hây.

1. Liên rời quán với những ấm ức và tủi thân. Lần đầu tiên ông anh trai từ chối giúp Liên một việc, lại là việc vô cùng quan trọng với cô bé. Có thể người ngoài nhìn vào sẽ nghĩ rằng Liên thích Nam chỉ vì cậu ấy hợp với Liên, khi đi bên cạnh hai đứa có thể trở thành một cặp xứng đôi vừa lứa. Cũng có người bàn ra tán vào nói rằng vì Liên muốn chứng tỏ mình, muốn tăng độ “hot” nên mới tìm cách chinh phục Nam như một chiến lợi phẩm.

Nhưng hơn ai hết, cô bé biết mình không hề có ý nghĩ đó. Với Liên, Nam là cậu bạn mà cô bé đem lòng quý mến ngay từ những buổi đầu tiên chuyển về trường mới. Năm lớp mười một là một năm học nhiều biến động với bản thân Liên, vì chuyện làm ăn của bố mẹ mà gia đình cô bé phải chuyển đi nơi khác, Liên cũng được chuyển trường.

Trong khoảng thời gian trống, chưa kịp làm quen bạn bè mới, người đầu tiên mà cô bé bắt gặp là Nam, người làm chủ quả bóng tròn trên sân rất tốt, vì một phút quá đà mà quả bóng bay mạnh, đập nghe kêu cái “bốp” vào trán khi Liên đi ngang qua trên sân trường. Cậu trai với dáng người tầm thước, linh hoạt nhanh chân chạy tới, chủ động lấy tay xoa trán và cúi sát mặt, thổi vào chỗ bị đỏ lên. Liên mất một phút ngừng thở để nhìn chăm chú vào cậu bạn, chưa kịp lí nhí cảm ơn thì Nam nhanh nhảu xin lỗi rồi chạy thoắt đi. Khi cậu ấy trở về chỗ tập bóng, bọn con trai hét lên ầm ĩ, Liên quay mặt đi vì thấy xấu hổ và ngại ngùng, trước khi đi, kịp nhìn thấy tên cậu ấy và số mười ngộ nghĩnh đằng sau mặt áo.

“Tớ nhớ cậu rồi, Nam ạ!”


Thích cậu một chút thôi… Kỳ cuối

Từ sau lần đó, Liên luôn cho Nam vào tầm ngắm. Liên đã nghĩ vì Nam là một người nổi bật nên mình cũng sẽ trở thành một người nổi bật. Không có phong trào nào trong trường có Nam tham gia mà Liên không tham gia.

Mặc dù việc Liên theo đuổi Nam như hình với bóng nhưng chẳng bao giờ cậu ấy để tâm tới. Liên vẫn chờ và hy vọng rằng một ngày nào đó, trong một buổi sinh hoạt của các bí thư chi đoàn, Nam sẽ nhìn về phía Liên một lần, chỉ cần dừng lại một phút thôi, cậu ấy hẳn sẽ nhận ra ánh nhìn của Liên dành cho cậu ấy…

Nhưng ngày ấy còn chưa xảy ra thì thấy xôn xao tin đồn giữa Nam và một cô bạn gái cùng lớp. Liên cũng nhanh chóng nghe ngóng được tình hình bởi bọn con gái lớp Liên ngày nào cũng lôi chuyện đó ra kể. Cô bạn gái đó chẳng ai nghĩ rằng sẽ trở thành một nửa phù hợp với Nam cả, bình thường trên lớp hai người như hai cực đối lập, không bao giờ nói chuyện, không bao giờ có hoạt động gì chung. Bỗng nhiên một thời gian dài
Nam đưa đón cô bạn cùng đi học, khi tan trường còn cùng nhau đi đâu đó. Việc xuất hiện cô bạn gái tin đồn của Nam khiến Liên thấy niềm hy vọng của mình bé dần lại, chỉ nhỏ xíu như đốm lửa của một cây nến le lói trong đêm.

Chính vì thế, Liên nghĩ mình sẽ phải “thích” Nam theo một cách khác, một cách mà nếu khôn ngoan thì chẳng ai lựa chọn, nhưng Liên vẫn muốn thử, kể cả khi có ác dụng ngược đến đâu. Bởi Liên không muốn khi xa trường rồi, những kí ức về Nam sẽ vỡ vụn như một mối tình đầu chớm nở sớm tàn. Liên vẫn tự tin vào những gì mình có, tự tin vào cách thể hiện tình cảm của mình…

2.  Đêm đó Việt đã suy nghĩ rất nhiều về lời đề nghị của cô em gái. Trong nhà Việt chỉ có Liên là em út, lúc nào hai anh em cũng có thể dễ dàng chuyện trò và tâm sự với nhau. Liên là một cô tiểu thư đúng nghĩa, đỏng đảnh, được nuông chiều từ bé, lại được nuôi nấng đủ đầy vật chất nên với Liên mà nói, mọi ý thích đều được đáp ứng.

Bù lại, con bé cũng là đứa chăm chỉ học hành và là học sinh tiêu biểu của lớp, của trường trong suốt nhiều năm học nên cả nhà ai cũng yên tâm về Liên. Cho đến khi con bé chạm ngõ của lứa tuổi ô mai, ông anh trai vì xung đột với bố mẹ nên cũng ít lui về nhà, hai anh em thỉnh thoảng gặp nhau ở quán trà sữa khi mà Liên tới thăm anh, những câu chuyện vu vơ không đầu không cuối, những thành tích đáng nể và những lần vòi quà đều không khiến Việt để ý đến có sự thay đổi khác lạ trong cô em gái. Vậy hóa ra Liên đã biết thích một cậu bạn nào đó, còn vì cậu ấy mà thay đổi rất nhiều. Mãi cho đến tận hôm nay, khi nhìn thái độ của Liên khi bắt gặp Nam và Nhi thì Việt mới hiểu ra mọi chuyện…

- Anh giúp em gây hiểu lầm giữa Nhi và Nam nhé?

- …

- Em thật sự rất thích Nam, mà cậu ấy thì lại không thích em. Nếu không có Nhi, hoặc ghét Nhi rồi, Nam có thể sẽ quay sang thích em. Thật đấy!

Nhìn khuôn mặt non nớt của Liên cùng những suy nghĩ bồng bột của con bé khiến Việt thấy nhói lòng. Tuổi của Liên, Nhi hay Nam là lứa tuổi mộng mơ đẹp nhất trong cuộc đời, là tuổi của màu áo trắng hồn nhiên và ngây thơ. Có thể sẽ có những tình cảm mới chớm, nhưng trong sáng và đáng trân trọng hơn nhiều so với việc phải cố sức tranh chấp giành giật.

Việt đã giải thích cho Liên hiểu, rằng tình cảm không phải là thứ có thể dùng cách này hay cách khác để đoạt lấy được từ tay một người. Tình cảm là những cảm xúc xuất phát từ trái tim và mong được nhận lại từ trái tim. Cô em gái nhỏ nước mắt ngắn dài ngước mắt lên nhìn Việt, Việt áp tay lên má Liên, lau đi những giọt nước còn vụng về thút thít.

- Nhóc của anh ngốc quá rồi. Bây giờ là thời điểm quan trọng cho việc học, chuyện tình cảm cứ để tự nhiên thôi em.

- Nhưng em của anh vẫn học tốt đó thôi. Huống hồ… em lại sắp phải xa Nam rồi… ý em là… khi bọn em thi…

- Anh hiểu. Nên em muốn Nam đón nhận tình cảm của mình đúng không? Em sợ phải hối tiếc đúng không?
Liên gật khẽ, bên phía khuất sau tấm kính trong đã vắng bóng hai người bạn cùng lớp. Dường như họ đã cùng nhau đi về một lúc khá lâu mà Liên không để ý. Trong khi đó, anh trai vẫn ân cần ngồi đối diện.

- Nếu có duyên, ắt sẽ còn gặp nhau sau này nữa. Cũng có thể đến lúc ấy, khi gặp Nam, em chỉ còn thấy một thời mình tương tư ngốc nghếch thôi. Em gái ạ, hạnh phúc sẽ đến nếu em trao đi yêu thương đúng cách, đúng lúc và dành cho đúng người. Anh không hy vọng em của anh khờ dại đuổi theo một cái đích biết trước không thuộc về mình.

Cô bé không nói không rằng, kéo tay mình ra khỏi bàn tay đang giữ của Việt, đứng dậy ra về. Việt chạy theo để đưa em gái về thì cái bóng nhỏ đã mất hút sau con hẻm. Việt thở dài, lắc đầu. Hóa ra, vẫn là một thời yêu đương bồng bột, dẫu biết trước kết quả sẽ chịu thương tổn nhưng nhất quyết làm theo ý mình. Em gái của Việt đang đi những bước đi giống hệt anh ngày trước, ngày anh thích một cô bạn và càng ngày càng khiến cô ấy rời xa mình. Sẽ có lúc, Liên ngừng lại và nói “giá như chưa từng…”

3. Khi cùng Nhi đi về trước cổng, Nam ngập ngừng:

- Cậu… ngủ ngon nhé!

Nhi mỉm cười, nhìn rõ nét bối rối trong khuôn mặt Nam. Bình thường cậu ấy lạnh lùng bao nhiêu, khi gần Nhi lại trở nên ấm áp bấy nhiêu. Đã có lúc Nhi nghĩ sẽ chẳng bao giờ có thể tự nhiên như trước đây khi đứng trước cậu ấy. Vậy mà bây giờ, thậm chí còn có thể kể cho cậu ấy nghe rất nhiều chuyện. Nhất là… chuyện của bố. Việc đó giúp Nhi nhẹ lòng hơn rất nhiều…

- À, Nhi này, chúng mình cùng cố gắng nhé. Tớ không muốn cậu buồn nhiều mà bỏ lỡ mất cơ hội.

- Ừ. Cậu về đi kẻo muộn. Ngủ ngon nhé!

Dáng cao lênh khênh khuất sau ngọn đèn vàng, Nhi lững thững bước vào nhà. Thật ra, bất cứ một cô cậu bé nào khi đứng trước ngưỡng cửa chọn lựa, một bước ngoặt lớn của cuộc đời như lứa tuổi của Nam và Nhi cũng đều ấp ủ những ước mơ và khát khao được chinh phục. Nhi không phải là ngoại lệ. Nhưng đó là trước khi phát hiện ra tập thư của bố, trước khi có tin tức của bố. Rồi Nhi sẽ tìm một cơ hội để đi gặp ông sau rất nhiều ngày không có tin tức. Nhi nghĩ, lúc bấy giờ, sự lựa chọn một cuộc sống bình yên đã không còn bình yên như trước. Có thể mẹ và Nam sẽ buồn vì quyết định của Nhi, nhưng trên hết, Nhi muốn có một mái ấm gia đình đúng nghĩa, hai đứa em Nhi cũng khao khát một sự chở che trọn vẹn…

Nhi về nhà, bật đèn lên học bài, mẹ từ bên ngoài đi vào lúc nào không rõ, khi đến gần bên, mẹ hỏi nhỏ.

- Có chuyện gì thế con?

- …

- Có vẻ như con đang lo nghĩ gì đấy. Nói mẹ nghe xem nào.

Dường như mẹ đọc được tất cả tâm sự thu trong đáy mắt Nhi. Nhưng cô bé vẫn còn chưa muốn mở lời. Làm sao có thể nói rằng Nhi sẽ không thi đại học? Làm sao có thể nói với mẹ chuyện Nhi quyết tâm đi tìm bố? Rồi mẹ sẽ sụp đổ mất thôi…

Đêm trắng và những suy nghĩ chông chênh, Nhi giục mẹ đi ngủ sớm, nói qua loa về mấy chuyện bài vở trên lớp. Sau khi mẹ đi ngủ, Nhi cũng trượt dài trong những đắn đo. Có phải, cuộc sống là lựa chọn?

Thích cậu một chút thôi… Kỳ cuối


4. Gần cuối năm, sát ngày thi tốt nghiệp, cả lớp chuyền nhau sổ lưu bút. Ai nấy cũng háo hức. Vừa mệt vì phải căng thẳng chạy đề, ôn luyện, lại vui vì cuối ngày về chuyền tay nhau quyển sổ bé thấp thoáng chữ của mấy đứa bạn bàn trên bàn dưới. Nhi cũng có một quyển sổ nhỏ, một quyển sổ khiêm nhường hơn nhiều lần so với những quyển khác. Hôm nay hình như Nam giữ sổ, Nhi gặp Nam vào giờ ra chơi giữa buổi.

- Viết lưu bút cho tớ chưa?

- Tớ chưa. Mà cậu định thi trường nào nhỉ?

Nhi lặng thinh, nhìn ra tán phượng vĩ rợp sân trường.

- Tớ không thi đại học, Nam à.

- Sao cậu lại không thi đại học?

Nam bất ngờ trước câu trả lời của Nhi. Trong suy nghĩ của Nam, sau khi tốt nghiệp, kể cả khi hai đứa ở hai môi trường khác và cách xa nhau nhưng Nam vẫn đủ tin tưởng để tiến đến. Quyết định không thi của Nhi hy vọng trong Nam mong manh dần.

- Tớ tưởng quan hệ của bọn mình bình thường trở lại rồi. Cậu không cần phải tránh tớ đâu. Thật đấy! Với cả thi đại học, tớ với cậu cũng chưa chắc cùng trường mà, đúng không? Sao phải tránh tớ?

Trong khi Nam còn chưa hết ngỡ ngàng với quyết định của mình thì Nhi quay đi mất. Trước khi đi Nhi chỉ nhìn
Nam mỉm cười và buông một câu nói nhẹ.

- Cuối buổi học ngày mai cậu sẽ đưa lại lưu bút cho tớ nhé! Còn sổ của cậu, tớ cũng về viết rồi mai đưa luôn.

Nam hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang diễn ra. Khi hôm qua đã có thể ngồi lại gần bên Nhi và trò chuyện cùng cô bé, hai người đã cùng chia sẻ rất nhiều chuyện. Nhi không nói rõ tên trường mà cô bé định thi nhưng cũng vẽ nên ước mơ cùng với Nam, hòa cùng niềm vui và sự hứng khởi của cậu, hai người đã hứa hẹn về một cánh cổng đại học không quá xa xôi. Nam đã tin là thế, đã luôn hy vọng là thế. Và với Nam, việc đồng hành bên cạnh Nhi như một điều hiển nhiên rồi, thành một thói quen khó có thể từ bỏ. Đột ngột, những gì Nhi nói hôm nay khiến Nam thấy… nhói.

5. Tìm đến nhà trong một khoảng thời gian ngắn và thưa chuyện với mẹ Nhi là một việc hết sức khó khăn. Nếu
như Nhi biết chuyện, nhất định sẽ giận Nam vì tự ý xen vào quyết định riêng của cô bé. Nhưng Nam không thể để Nhi mất đi một tương lai tốt khi mà suy nghĩ lúc này bị chi phối quá nhiều bởi chuyện gia đình. Và muốn vậy, chỉ có thể đến gặp mẹ Nhi để nói cho mẹ Nhi biết.

Bác gái là một người từng trải, nét khắc khổ trên khuôn mặt cộng thêm vẻ xanh xao do vừa ốm dậy khiến người đối diện có cảm giác bác ấy có thể gục ngã bất cứ lúc nào. Xong trên môi bác gái luôn nở một nụ cười hiền, nụ cười mà Nam nghĩ có lẽ Nhi đã thừa hưởng trọn vẹn từ người mẹ của mình.

Sau khi nghe Nam kể lại, mẹ Nhi cười buồn, nụ cười và ánh mắt ánh lên vẻ đăm chiêu suy nghĩ. Một lúc sau, mẹ Nhi tiễn Nam về. Nam không rõ người mẹ ấy định hình gì trong suy nghĩ, nhưng trước lúc Nam khuất sau cánh cửa, bác ấy có gọi Nam lại và nói.

- Nam này, cảm ơn cháu vì đã quý Nhi nhé. Bác sẽ không để con bé đi sai đường đâu.

Dẫu vậy, nhờ có câu nói của mẹ Nhi mà Nam thấy yên tâm hơn. Thật ra Nhi không cần phải gánh hết tất cả trách nhiệm lên mình như thế. Nếu có thể, Nam cũng sẽ giúp cô bạn chia sẻ được nhiều mà. Chỉ có điều, lòng tự trong của Nhi quá lớn…

Lúc Nam đi ra khỏi cổng, bắt gặp ánh nhìn của Liên. Bất ngờ, Liên chạy đến kéo tay Nam đi một đoạn.

- Cậu ra đây với tớ! Có cái này cho cậu xem!

Liên kéo Nam đi một mạch đến tận quán trà sữa mà Nhi làm thêm ở đó. Trong khi Nam còn chưa hiểu cô bạn siêu rắc rối định làm gì thì nhìn theo tay chỉ của Liên bên trong quán. Nhi đang ở đó, nằm trên ghế sofa và anh chủ quán đang ngồi ngay bên cạnh.

- Cậu đã thấy sai lầm chưa?

Sai lầm? Tin tưởng và yêu thương Nhi là sai lầm? Tai Nam bắt đầu lùng bùng những thanh âm rất lạ, không còn rõ tiếng người bên cạnh đang nói gì. Nam thấy có gì đó không ổn ở đây. Như sợ hãi điều gì đó, Nam chạy nhanh lại phía quán trà sữa. Quá bất ngờ trước phản ứng của Nam, Liên cố gắng dùng tay níu kéo nhưng không còn kịp nữa. Nếu Nam chạy vào đó, mọi thứ sẽ vỡ tan…



6. Việt vừa vào quán để mở hàng thì thấy Nhi nằm ngủ gục trên bàn. Nom dáng vẻ cô bé làm việc đến kiệt sức khiến anh thấy chạnh lòng. Cũng bằng tuổi em gái Việt nhưng cuộc sống của Nhi có vẻ như khác hẳn. Cô bé phải lo lắng và chắt chiu từng chút một. Thu nhập ở quán trà sữa không nhiều, xong Nhi vẫn cố gắng cân đối thời gian với việc học và làm. Nhiều lúc vắng khách, Việt vẫn hỏi chuyện Nhi, cô bé tâm sự cần dành dụm một khoản lớn để… đón bố về nhà. Việt hơi sững người.

- Bố em đi làm xa à?

- Vâng. Bố em ở xa lắm, nếu em không có đủ tiền, sẽ không thể đưa bố về được.

- Anh có giúp gì được cho em không? Ý anh là… nếu em cần, anh sẵn lòng giúp em Nhi ạ, anh coi em như đứa em gái ở nhà anh ấy.

- Không cần đâu anh, anh cho em làm là em đã thấy tốt lắm rồi. Sắp tới sau khi thi tốt nghiệp, em sẽ làm chăm chỉ hơn.

Nhi cười xòa, màu mắt trong veo, niềm vui của cô bé nhiều khi chỉ là một cậu nhóc nào đó lướt qua và tíu tít gọi tên: “Chị Nhi, chị Nhi…”, nhiều khi là cơn mưa rào bất chợt, sớm đến rồi chóng đi, để lại những hạt bụi mưa vương trên cửa kính, Nhi thường nhìn vào đó và khe khẽ hát. Niềm vui mà cô bé tích cóp từng ngày khiến Việt tin tưởng rằng Nhi đúng là một cô bé bước ra từ truyện cổ tích. Em trong sáng đến vô ngần, cảm giác sợ hãi khi chạm tay vào sẽ làm em biến mất. Cũng vì vậy mà Việt không muốn làm tổn thương đến Nhi, khi em gái anh đề nghị chuyện lần trước.

Việt cười xòa, bước đến gần lay khẽ vai Nhi để gọi cô bé dậy, nhưng lần này khác với mọi lần, Nhi không luống cuống ngẩn mặt lên xin lỗi và rối rít cười cầu hòa như mọi khi, cô bé vẫn nằm im ở đó. Nhận thấy có gì đó không ổn, Việt đặt tay lên trán mới phát hiện ra Nhi đang sốt cao, khuôn mặt nhợt nhạt úp xuống bàn nên bị khuất. Việt đặt Nhi nằm trên ghế sofa, đắp một cái khăn lạnh lên trán và ngồi chờ cho cô bé tỉnh lại.

Vừa lúc đó, Nam chạy thẳng vào quán, đi phía sau là sự xuất hiện của Liên, khuôn mặt con bé lấm lét, chân run cảm tưởng như đứng không vững nữa.

- Anh ơi, Nhi sao thế?

- À, cô bé ốm. Sáng nay anh ra quán đã thấy nằm ở đây.

Việt đưa túi thuốc và nháy mắt cho Nam, khi Nam gật đầu, anh cũng dẫn cô em gái lên gác. Hai anh em đã có những câu chuyện kể, đã có những lời khuyên nhủ và những cái gật đầu non nớt. Liên nhận ra một điều rất rõ, kể cả khi tận mắt chứng kiến Nhi với một ai đó khác, điều mà Nam quan tâm không phải là tình cảm bị phản bội mà là quan tâm xem Nhi có vấn đề gì không. Cậu ấy vẫn luôn dành sự quan tâm đặc biệt ấy cho một người duy nhất, và người đó mãi mãi không bao giờ là Liên…

Sáng hôm sau, khi Nhi vừa đến lớp, Nam kéo Nhi ra một góc, quyển lưu bút trên tay, khuôn mặt Nam sáng bừng.
- Sổ của cậu này… về nhà mới đọc nhé!

- Còn đây là của cậu…

Nhi mỉm cười, Nam mỉm cười. Hai nụ cười từ hai đôi mắt sáng lấp lánh. Sau buổi sáng hôm ấy khi Nhi ốm, Nam đã ngồi bên cạnh chăm sóc cô bé. Nam mong muốn được nhìn thấy nụ cười đó lâu hơn, tươi hơn, không hề muốn để Nhi vụt tắt mất nụ cười tươi trên môi một phút nào.

Nhi về nhà, mở những trang Nam viết để đọc đầu tiên…

“Nhi này, tớ thích cậu…

Tớ thích cậu một chút thôi… nhưng đủ để tớ mạnh mẽ hơn mỗi khi bên cậu…

Tớ thích cậu một chút thôi… nhưng đủ để tớ muốn bảo vệ cho cậu…

Tớ thích cậu một chút thôi… nhưng đủ để tớ trân trọng những ngày đã qua và những ngày sắp tới…

Tớ thích cậu. Dù nói đi nói lại tớ vẫn muốn nói rằng tớ thích cậu…

Nhưng chỉ là một chút thôi. Một chút đủ để tớ thấy mình trưởng thành hơn và cậu cũng không cần quá lo nghĩ về tình cảm của tớ. Một chút đủ để tớ vững tin và thấy ấm áp khi nghĩ về nụ cười của cậu và cậu thì không phải lo ngại việc đáp lại tình cảm ấy.

Những ngày quan trọng sắp đến, tớ nghĩ “một chút thôi” của tớ sẽ còn lớn dần thêm nữa. Và tớ hy vọng, cậu sẽ không từ bỏ ước mơ của mình.

Tin tớ đi, cậu sẽ vừa được thực hiện ước mơ, vừa đón được bố trở về với gia đình. Vì từ bây giờ, cậu không còn độc bước nữa, sẽ luôn có một người đồng hành cùng cậu. “Muốn đi nhanh hơn hãy đi một mình, nhưng muốn đi được xa hơn hãy đi cùng nhau” - đó là những gì tớ muốn nói với cậu.

Nhớ nhé, đừng từ bỏ ước mơ!

Và cũng nhớ nhé, tớ thích cậu, thật đấy, nhưng chỉ là một chút thôi…”

Nhi mỉm cười, gập trang sổ nhỏ trong tay. Những ngày cuối cấp nắng vàng như rót mật, những ngày mà tim mềm khẽ thổn thức, má hồng hây hây. Mẹ đã dành một buổi tối ngồi nói chuyện cùng Nhi, về chuyện bố đi xa, về chuyện bố có một mái ấm khác không phải là mẹ con Nhi nữa. Đó cũng là lý do vì sao mẹ không nhắc đến bố và bố cũng rất lâu không trở về. Đó là bí mật mà có lẽ Nam chưa được biết. Nhi vẫn sẽ nuôi ý định đi tìm bố, nhưng là khi mà Nhi trưởng thành hơn, khi mà đã lo cho hai em lớn hơn một chút đỡ đần cho mẹ. Còn hiện tại, có lẽ Nam nói đúng, Nhi vẫn thắp ước mơ cho mình và cố gắng thực hiện được điều đó. Cũng có thể, một ngày nào đó, Nam sẽ chở Nhi qua những con đường thân thuộc, cô bé sẽ kể cho cậu bé nghe bí mật của mình.

Nhi biết ngày đó có thể gần, có thể xa xôi, cũng có thể không hề tồn tại. Nhưng điều quan trọng, Nhi cũng đã hứa với Nam trong sổ lưu bút của cậu ấy, những dòng chữ ngắn ngủi nhưng nắn nót như gửi gắm tâm tình người viết.

“Nam à, cảm ơn vì cậu đã luôn ở bên cạnh tớ. Cảm ơn vì tất cả những gì cậu dành cho tớ :)

Thật ra thì… tớ đã từng thích cậu… nhưng chỉ một chút, một chút thôi ^^!”
Ở một nơi nào đó trong thành phố, khi đọc được những dòng lưu bút từ cô bạn nhỏ, cậu bạn ấy đã mỉm cười:

-Khi mùa hè trôi qua, mùa thi cử căng thẳng trôi qua, chúng ta sẽ còn gặp lại, đúng không?